Mặc dù, diễn tả không ăn không uống có chút nghiêm trọng nhưng việc Hạ Tử Dục không có khẩu vị, đây cũng là chuyện thường thấy.
An Nhược Mạn nghe thấy, đôi mắt trừng lớn: “Vậy…hiện tại như thế nào?”
“Hiện tại anh ấy vẫn đang ở công ty!”
An Nhược Mạn có chút hoảng hốt, trong lòng vẫn lo lắng, nhưng ngược lại giả vờ binh tĩnh.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô, Hạ Tử Hy tiến sát lại gần: “Chị dâu, chị rõ ràng vẫn quan tâm đến anh trai, nhưng tại sao chị phải…?”
“Tiểu Hy, chị làm như vậy, đối với anh ấy, đối với chị đều tốt!” câu nói của Hạ Tử Hy vẫn chưa dứt lời, liền bị An Nhược Mạn cắt ngang.
Hạ Từ Hy nhíu mày.
An Nhược Mạn lúc này lên tiếng: “Chuyện tình cảm không cách nào miễn cưỡng được, đối với chị cũng như với anh ấy, đây là
kết cục tốt nhất!”
Hạ Tử Hy nghe vậy, chân mày khẽ nhíu: “Chị vẫn còn để ý đến chuyện kia sao?”
“Không!” An Nhược Mạn phủ nhận, “Là chị đến hiện tại mới hiểu rõ, bất kể có chuyện kia hay không, người anh trai em yêu cũng đều không phải là chị, từ khi bắt đầu đã như vậy, nếu đã như vậy, cưỡng ép hai người đau khổ ở bên nhau, không bằng chia xa!”
Hạ Tử Hy nhíu mày: “Nhược Mạn, thật ra có một số chuyện…”
“Tiểu Hy, chị biết em cũng vì muốn tốt cho hai người bọn chị, em cũng không cần phải áy náy, dù cho không có sự việc kia xảy ra, thì bọn chị cũng như vậy, chị đã quyết định rồi!” An Nhược Mạn vô cùng kiên quyết nói.
“Còn về phía bên anh trai của em…em dặn dò anh ấy cố gắng nghỉ ngơi!”
“Chị vẫn quan tâm đến anh trai em!”
“Dù sao cũng từng là vợ chồng, dù cho chỉ là có tiếng không có miếng, hỏi han một câu cũng
không xem là nhiều!”
Hạ Tử Hy cũng không biết nên nói như thế nào, An Nhược Mạn nhìn giống như một cô gái nhỏ, nhưng từ sâu tận trong xương cốt lại vô cùng ngang bướng.
“Bất kể như thế