Hạ Tử Dục lúc này nằm trên giường, nhìn dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, còn Hạ Tử Hy ngược lại ngồi xuống một bên.
“Anh trai…” ánh mắt nhìn về phía Hạ Tử Dục, chậm rãi lên tiếng, “Vài ngày trước em có gặp Nhược Mạn!”
Nhắc đến tên của An Nhược Mạn, Hạ Tử Dục lúc này mới có chút phản ứng, nhưng anh vẫn không lên tiếng.
“Chuyện giữa hai người, em đều biết rõ!”
Hạ Tử Dục vẫn không lên tiếng, im lặng nghe Hạ Tử Hy nói.
“Nhược Mạn là một cô gái tốt, chị ấy có thể quyết định như vậy, anh nhất định cũng biết nguyên nhân, em có thể nhận ra được, anh đối với cô ấy không giống người khác, nhưng anh tại sao không thừ nỗ lực một chút?”
Ánh mắt Hạ Tử Dục nhìn lên trần nhà.
“Ngày hôm đó, Nhược Mạn nửa đêm tỉnh dậy, trực tiếp tìm đến phòng bệnh của anh, trông nom anh cả một đêm…” nhắc đến
chuyện này, Hạ Tử Dục nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt có chút kinh ngạc.
“Sáng sớm ngày thứ hai, cô ấy đã nói rất nhiều với em, em cũng có thể nhận ra cô ấy đã giải tỏa được, nhưng cô lại làm như vậy, anh trai, anh thật sự không biết nguyên nhân sao?” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi.
Nếu như nói, An Nhược Mạn trước đây chính là một cô gái khát khao tình yêu, mà hiện tại cô chính là một người con gái đang hưởng thụ quá trình yêu đường.
Cô hiện tại không những khát khao, mà trong hành trình này, càng hiểu rõ cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là buông tay.
Trong tình yêu học được cách buông tay, trong tình yêu học được cách theo đuổi nỗ lực, đây chính là tình yêu, cũng là đang diễn trò chơi theo đuổi.
Còn An Nhược Mạn đang học cách buông tay trong tình yêu.
Hạ Từ Dục nằm trên giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà, rất lâu sau mới lên tiếng: “Cô ấy là một người con gái tốt, xứng đáng có
được người tốt hơn!” vừa nói, khóe môi liền nhếch lên một nụ cười chua xót.
Có đôi khi không sợ yêu, không sợ không yêu, chỉ sợ nhất chính là giả vờ không yêu, người như