“Được, con biết rồi!” An Nhược Mạn mỉm cười rạng rỡ nói.
Đã rất lâu rồi, An Mạc Thiên cùng Vân Ý lần đầu tiên mới nhìn thấy cô mỉm cười vui vẻ như vậy.
Chính vào lúc này, bảo mẫu phía sau lên tiếng: “ông chù, bà chủ,
bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể dùng cơm rồi!”
Nghe đến đây, An Mạc Thiên nhìn An Nhược Mạn: “Chúng ta cứ ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói như thế nào?”
“Được!” vừa nói, hai người liền đứng dậy bước về phía bàn ăn, còn Vân Ý từ phía sau nhìn theo bóng lưng cùa hai cha con, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cũng đã rất lâu rồi, bà mới cảm thấy thoải mái như vậy.
Trên bàn án, An Nhược Mạn
cùng bọn họ vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, nụ cười này đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Mặc dù nói rằng, An Nhược Mạn đã đưa đơn ly hôn cho Hạ Tử Dục, nhưng anh vẫn chậm chạp không ký tên.
Tập vãn kiện này, vẫn luôn đặt trên bàn, từ trước đến nay chưa từng đụng đến.
Từ khi xuất viện đến hiện tại, đa số thời gian của anh đều ở công ty, đi sớm về trễ, cho dù buổi tối
quay về cũng đã rất muộn.
May mắn, Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên đã dặn dò trợ lý, bất kề như thế nào cũng phải chăm sóc tốt trong vấn đề án uống của Hạ Tử Dục, nếu không cho đến hiện tại cũng không biết sẽ như thế nào.
Nhưng mà có tốt hơn nữa, đến cuối cùng vẫn vi vết thương chưa hoàn toàn hồi phục dẫn đến nhiễm trùng phát sốt mà nhập viện một lần nữa.
Ngồi bên cạnh nhìn Hạ Tử Dục, nước mắt