“Nãm trăm ngàn…” Lý Nghị căng thẳng trả lời.
Câm giác này đặc biệt quen thuộc, trước đây khi bị Hạ Tử Hy tra hỏi cũng chính là cảm giác này, hiện tại Mục Cảnh Thiên lại lại tra hỏi, ông ta như thế nào không căng thẳng chứ!
Phải nói rằng hai người này quả thật quá giống nhau!
“Nãm mươi ngàn sao? Đây cũng không phải là một con số nhỏ, xem ra tổng giám sát Lý thật sự có tiền tiết kiệm!” Mục Cảnh Thiên chậm rãi nói, khóe môi nhếch lên nụ cười, thâm sâu khó đoán.
Làm việc tại Vân Duệ, tiền lương một năm cũng chỉ có ba mươi ngàn, ông ta vừa mới lên chức chưa được bao lâu, hơn nữa cũng chưa đến lúc phát tiền lương, ngoài ra dựa theo kết quả điều tra cùa A Kiệt, gia đình của
ông cũng không quá tốt, cho nên nhất thời có thể lấy ra năm mười ngàn…
Lý Nghị càng thêm căng thẳng: “Mượn người thân…”
“Vậy sao?”
“Mục tổng, anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì không?”
“Ồ, cũng không có gì, chỉ là tôi nghe nói ông muốn từ chức, cho nên đặc biệt hỏi nguyên nhân mà thôi!”
Lý Nghị căn bản không dám nhìn
thẳng vào ánh mắt Mục Cảnh Thiên, ông cúi đầu: “Con trai tôi chuẩn bị phải làm phẫu thuật, tôi muốn đợi sau khi phẫu thuật có thể ở nhà chăm sóc nó, cho nên thật ngại quá Mục tồng, phụ kỳ vọng của anh dành cho tôi rồi!”
“Không có vấn đề gì cả…” Mục Cảnh Thiên tiếp tục tao nhã thưởng thức café, ánh mắt đánh giá ông ta, giống như đang thưởng thức một món đồ vậy.
Chính vào lúc này, điện thoại Lý Nghị liền vang lên, ông cầm lên sau đó nắm chặt điện thoại: “Mục tổng, thật ngại quá, tôi vẫn còn
chút chuyện, cần phải đi trước!”
Đứng dậy, vừa muốn rời đi, Mục Cảnh Thiên đột nhiên lên tiếng: “Lý Nghị, ông có hứng thú xem thứ này không?”
Nghe thấy âm thanh này vang lên, Lý Nghị quay đầu nhìn thấy Mục Cảnh Thiên lấy ra một xấp hình ảnh đặt trên bàn, khi nhìn thấy những tấm hình này, Lý Nghị lập tức ngây người.
Sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía những tấm hình trước mặt, bàn tay nắm chặt.
Nhìn thấy phản ứng của ông ta, Mục Cảnh Thiên nhếch môi: “Không biết ông có lòi nào giải thích với những tấm hình này không!”
Lý Nghị lúc này mới ngước mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, chì thấy anh ta ngồi im, dáng vẻ lười biếng tùy ý, ngũ quan tinh xảo tràn ngập sự tự tin, đôi mắt giống như có thể nhìn thấu ông.
“Mục tổng, anh…anh đây là có ý gì?”
“Người đó cho ông bao nhiêu tiền?”
Lý Nghị nhìn anh, ánh mắt né tránh, trong lòng có chút chột dạ: “Tôi không biết lời này của anh có ý gì!”
“Không biết sao?” nghe vậy, sắc mặt Mục Cảnh Thiên đột nhiên thay đổi, “ Lý Nghị, có đôi khi cơ hội đang ờ trước mặt, nên biết rõ trân trọng, nếu không một