Hạ Tử Hy ngược lại cảm thấy vô cùng đau khổ trong lòng: “Được rồi, mình biết sai rồi, đã để cậu phải lo lắng, mình cũng rất nhớ cậu!”
“Hừ, nhớ mình cũng không biết liên lạc với mình, Hạ Tử Hy, cậu chính là người không có lương tâm!” Đô Đô nhìn cô tức giận nói.
“Được rồi, được rồi, không tức giận nữa, là mình không có lương tâm được chưa!” Hạ Tử Hy nói, dáng vẻ này rõ ràng giống như bạn trai đang nhận sai trước
mặt bạn gái.
“Miệng lưỡi trơn tru!” Đô Đô vẫn không chấp nhận.
“Mình còn sinh cho cậu một đứa con trai nuôi, cậu có muốn nhìn xem không?”
Vừa nhắc đến con trai nuôi, Đô Đô nhất thời tỉnh táo: “Đúng rồi, con trai nuôi của mình đang ở đâu?”
Đô Đô đặc biệt nhanh nhẹn, nhất thời đã trở nên quen thuộc.
“Ở trong phòng!”
Sau đó Đô Đô liền tách người ra khỏi Hạ Tử Hy trực tiếp bước vào gian phòng kia.
Sau đó Đô Đô liền tách người ra khỏi Hạ Tử Hy trực tiếp bước vào gian phòng kia. Khi Đô Đô bước vào bên trong, Tiểu Thời Quang lúc này đang ngồi trên tấm thảm trong phòng, phía trước được đặt rất nhiều đồ chơi, nhưng như thế nào cũng cảm thấy thằng bé không có quá nhiều hứng thú.
Chỉ là ánh mắt nhìn món đồ kia, giống như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì.
Đô Đô khi bước vào bên trong, nhìn thấy khung cảnh như vậy, không nhịn được kích động nói: “Con trai nuôi, mẹ nuôi đến thăm
con đây!” vừa nói, Đô Đô liền dùng hết sức để chạy đến, ngồi xuống mặt đất, chớp mắt nhìn Tiểu Thời Quang.
Khi nhìn thấy có người lạ bước vào, Tiểu Thời Quang cũng không hề khóc lóc hay náo loạn, chỉ mờ tròn mắt nhìn cô.
Đôi mắt ấy trong chớp mắt liền làm tan chảy trái tim của Đô Đô: “Thật sự là quá đáng yêu rồi; Hạ Tử Hy cậu không phải nói là con trai sao? Như thế nào lại giống con gái như vậy?”
Cũng không biết đã có bao nhiêu
người nói Tiểu Thời Quang giống bé gái.
Hạ Tử Hy bước vào ngồi xuống nền nhà: “Không cách nào khác, ai bảo gene của minh cùng Mục Cảnh Thiên quá tốt, cho nên Tiểu Thời Quang sinh ra giống bé gái như vậy…” vừa nói, Hạ Tử Hy liền nhìn cô mỉm cười.
Câu nói này, trực tiếp nhận lấy sự khinh bỉ từ Đô Đô: “Cậu đang khoe khoang sao?”
Hạ Tử Hy cũng không khách khí: “Rất rõ ràng, đúng vậy đó!”
Đô Đô nhìn cô bĩu môi, sau đó nhìn sang Tiểu Thời Quang, trong nhất thời thay đổi khuôn mặt, tràn ngập tình mẹ: “Nhìn xem quả thật rất đáng yêu, đến đây, Tiểu Thời Quang có phải không? Để mẹ nuôi ôm nào…” vừa nói, trực tiếp bế bổng lên, ôm vào trong lòng, nhịn không được không ngừng hôn hít.
“Mình cũng muốn sinh một đứa!” Đô Đô nhìn Tiểu Thời Quang nói, đứa bé này xinh đẹp đến mức khiến người khác muốn ôm đi.
Hạ Tử Hy thuận theo câu nói của cô tiếp tục nói tiếp: “Gene của A
Thuật