Nhìn hai người cười vui vẻ như
vậy, Tiểu Thời Quang cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ dùng biểu cảm thật ngầu nhìn bọn họ, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc giống như một người lớn.
Đô Đô ở Mục gia trò chuyện rất lâu, cho đến khi sau khi ăn xong cơm tối mới rời khỏi, khi rời khỏi, Đô Đô vẫn còn có chút không nỡ cứ hôn lấy Tiểu Thời Quang:
“Bảo bối, mẹ nuôi lần này đến quá vội vàng, chỉ nhớ đến việc trách mắng mẹ con, cho nên quên mất việc mang quà đến cho con, lần sau mẹ nuôi nhất định sẽ mang đến cho con!”
“Hiện tại đã khuya rồi, không bằng đêm nay cậu ở lại đây đi!” Hạ Tử Hy nói.
Người nhà Mục gia cũng biểu hiện ý hoan nghênh, nhưng Đô Đô mĩm cười: “Không được, đêm nay mình vẫn còn việc phải làm!” vừa nói, liền âm thầm tiến lại gần Hạ Tử Hy: “Huống hồ, hai người các người các cậu hiện tại là tiểu biệt thắng tân hôn, mình cũng không muốn ờ đây làm phiền đến hai cậu!”
“Cái gì chứ, đều là vợ chồng già!”
“Vậy thì càng phải ân ái, ân ái!”
Đô Đô mỉm cười nói, ánh mắt sáng lấp lánh, Hạ Tử Hy đã trở về, cô thật sự vui mừng không ít.
Trước cổng, Đô Đô nhìn Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy, nếu như cậu dám một lần nữa bỏ đi không nói tiếng nào, cũng không liên lạc với mình, vậy thì mình sẽ cùng cậu tuyệt giao!”
“Yên tâm, có ngọn núi như cậu, mình thật sự không dám!” Hạ Tử Hy nói.
Đô Đô mỉm cười: “Vậy thì tốt, vậy chúng ta hai ngày sau gặp lại!”
Hạ Tử Hy gật đầu, cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhìn Đô Đô bước lên xe: “Mình đi đây!”
“Được, đi đường cẩn thận, đến nhà thì gọi điện cho mình!”
“Được!” Đô Đô gật đầu, sau đó ngồi lên xe rời khỏi.
Nhìn thấy cô ấy đã rời khỏi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứng trước cửa lớn Mục gia, mặc dù trời đã khuya, nhưng giống như chỉ cần ngửi thấy không khí quen thuộc xung quanh, đột nhiên có một loại cảm
giác, cảm giác được trờ về nhà thật tốt.
Mục Cảnh Thiên hiện tại rất khuya mới trở về, khi anh trở về, Hạ Tử Hy vẫn chưa ngủ: “vẫn chưa ngủ hay sao? Con trai đâu?”
“Hôm nay Đô Đô ghé chơi, cùng cô ấy chơi một ngày, hiện tại mệt đến mức ngủ thiếp