“Được chứ, được chứ, nhưng em nhớ bảo Mục tổng phê duyệt cho em!”
“Chuyện này cũng dễ nói!”
Hai người tiếp tục trò chuyện, luôn trò chuyện rất lâu, đến lúc sau Hạ Tử Hy mới bước lên lầu.
Khi cô vừa bước vào văn phòng của Mục Cảnh Thiên, nhìn thấy hình ảnh trong bàn làm việc của Mục Cảnh Thiên đã được dời đến phía bên ghế sofa.
Còn Tiểu Thời Quang đang nằm bò trên người Mục Cảnh Thiên, Mục Cảnh Thiên xem từng xấp tài liệu trước mặt, vừa phê duyệt vừa dỗ thằng bé, còn trên bàn, dưới đất, toàn bộ đều là đồ chơi
của Tiểu Thời Quang, còn có thức ăn.
Hỗn loạn vô cùng.
Hạ Tử Hy ho khẽ bước vào bên trong: “Đây…em chỉ mới rời đi một lát, như thế nào lại loạn thành dáng vẻ như thế này rồi?”
Mục Cảnh Thiên ngước mắt, dáng vẻ không màng đến nhìn một lát: “Đây đều là những món đồ do nhân viên tặng, đặc biệt tặng cho Tiểu Thời Quang!”
“Mục tổng, anh đây có xem là lợi dụng chức vụ hay không?”
“Anh không tính, con trai mới tính!” Mục Cảnh Thiên trực tiếp đem chuyện này đẩy trách nhiệm lên người Tiểu Thời Quang.
Hạ Tử Hy bất lực mỉm cười, sau đó bước sang, từ phía sau lưng anh ôm lấy Tiểu Thời Quang, thằng bé lúc này đang vui chơi đến quên trời đất, nên vẫn có chút không nỡ ngồi dậy từ lưng Mục Cảnh Thiên.
Có điều Mục Cảnh Thiên ngược lại cử động một chút, vận động chút gân cốt.
“Đúng rồi, anh nói buổi tối còn có
hoạt động, hoạt động gì vậy?” Hạ Tử Hy nhìn anh hòi.
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn thời gian: “Bảo mật, đến tối lại nói!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, cũng không hỏi nhiều.
“Trưa nay muốn ăn gì?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Đều được!”
Sau đó Mục Cảnh Thiên trực tiếp đứng dậy, bảo A Kiệt đặt thức ăn.
Nữa tiếng sau, A Kiệt đúng giờ xuất hiện trong văn phòng.
“Mục tổng, Hạ tiểu thư…thức ăn hai người đặt đã được mang đến!”
“Đặt xuống đi!” Mục Cảnh Thiên nói.
A Kiệt bước sang, đặt thức ăn xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Tiểu Thời Quang.
Biểu cảm thèm khát, vô cùng buồn