Mục Cảnh Thiên lúc này mới bất lực ăn thức ăn, nhưng trái tim giống như bị Tiểu Thời Quang trộm mắt trái tim vậy, ăn uống cũng không tập trung.
Hạ Tử Hy ngồi một bên quan sát, mặc dù chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng vẫn có thể nhận ra rằng, Mục Cảnh Thiên đối với Tiểu Thời Quang, giống như so với cô còn quan tâm hơn.
Còn bên ngoài.
A Kiệt giống như nâng bảo vật
ôm lấy con trai của ông chủ nhà mình bước ra ngoài.
Cũng không ít người sau khi nhìn thấy, liền vây quanh: “A Kiệt, cậu như thế nào lại ôm con trai của Mục tồng ra ngoài!”
“Đó là điều tất nhiên!”
“Cậu có phải âm thầm ôm ra ngoài hay không!”
“Đang nói gì vậy chứ!”
A Kiệt nhìn Tiểu Thời Quang, ôm chặt không dám buông tôi, giống như chỉ sợ lỏng tay sẽ té ngã,
cũng vô cùng cẩn thận.
“Thật sự rất đáng yêu, lớn lên giống như con gái vậy!” Tiều Nhã nói.
“Vậy thì tất nhiên rồi, Mục tồng cùng Hạ tiểu thư đều xinh đẹp như vậy, gene tất nhiên không tệ!” một người con gái khác cũng lên tiếng.
A Kiệt ôm lấy Tiểu Thời Quang, thằng bé một chút cũng không cảm thấy xa lạ, khi nhìn thấy người vây quanh, một chút cũng không tiếc nở nụ cười, mọi người muốn xem đúng không, vậy thì
bé cười cho mọi người xem.
Dáng vẻ này khiến cho trái tim bao nhiêu người đều bị tan chảy.
Hạ Tử Hy trong văn phòng cùng Mục Cảnh Thiên sau khi ăn xong cũng không nhìn thấy A Kiệt ẵm bé con trở về.
Mục Cảnh Thiên có chút lo lắng: “A Kiệt đúng là không đáng tin cậy, có khi nào đã đem con trai anh đi bán rồi hay không?”
Nghe thấy những lời này của anh, Hạ Tử Hy có chút không nhịn được bật cười: “Mục tổng, từ
khi nào anh trở nên hạn hẹp như
vậy?”
“Đây không phải là tầm nhìn hạn hẹp, con trai anh đáng yêu như vậy, có loại suy nghĩ đó cũng là bình thường!” Mục Cảnh Thiên xem như là chuyện đương nhiên nói.
Hạ Tử Hy: “…Mục tổng, anh tự luyến nhưng đừng mang theo con trai em!”
“Không, là con trai của chúng ta!”
“Được thôi!” Hạ Tử Hy thỏa hiệp, có điều không suy nghĩ nhiều, cô
cũng gật đầu, “Có điều những gì anh nói, em hoàn toàn đồng ý!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau bật cười.
Chính vào lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra.
A Kiệt nhìn Tiểu Thời Quang,