Hạ Tử Dục không biết nên nói gì mới đúng, mím môi tiếp tục không lên tiếng.
“Thật ra em hôm nay có thề nhận ra được, anh đồng ý cứu Cảnh Thiên, đã chứng minh được anh đã buông xuống rồi đúng không?” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi, trong mắt không phải nghi ngờ mà chính là sự khẳng định.
Sau khi quay trờ về, cô vẫn luôn không muốn đối diện với Hạ Tử Dục, chính là sợ rằng đối với Mục Cảnh Thiên không công bằng.
Nếu như không phải vì chuyện ngày hôm nay, Hạ Tử Hy sợ rằng hiện tại cũng chưa cùng anh gặp mặt.
Nhưng nếu như đã có cơ hội lần này, vậy thì cô cũng không có cách nào né tránh.
Hạ Tử Dục vẫn không lên tiếng, tiếp tục giữ im lặng.
Cuối cùng, nhìn thấy anh vẫn không lên tiếng, Hạ Tử Hy cũng không nói nhiều: “Nếu như anh trai đã không muốn nói chuyện, vậy thì bỏ đi, em quay về trước!” vừa dứt lời, Hạ Tử Hy liền đứng
dậy muôn rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, trái tim Hạ Tử Dục nói không nên cảm giác, cuối cùng đành lên tiếng: “Đợi đã!”
Hạ Tử Hy đứng im, quay đầu lại nhìn anh.
Hạ Tử Dục đứng lên nhìn cồ:
“Em nói với Mục Cảnh Thiên, chuyện giữa anh cùng anh ta xóa sạch toàn bộ, từ nay về sau, ai cũng không nợ ai!”
Hạ Tử Hy nhìn anh, mỉm cười, nụ
cười vô cùng chân thành: “Được,
em biết rồi!”
“Còn có…” Hạ Tử Dục nhìn như có vẻ chần chừ, muốn nói điều gì nhưng lại giống như cảm thấy ngại ngùng.
Hạ Tử Hy nhìn anh, đôi mắt trong suốt linh động giống như vì sao sáng trong đêm, hi vọng lắng nghe những lời anh sắp nói.
“Tiểu Hy, xin lỗi em…” Hạ Tử Dục nói.
Lần này, đổi thành Hạ Tử Hy không lên tiếng, chỉ nhìn anh, đợi chờ Hạ Tử Dục lên tiếng.
“Anh có lỗi với em quá nhiều, chuyện của một năm trước, anh không nghĩ rằng, em sẽ vì chuyện này mà rời đi, còn có…rất nhiều, vẫn là do anh có lỗi với em, nhưng em cử yên tâm, từ nay về sau