Hứa Vy Nhân gật đầu: “Con bước
sang đây!”
Hạ Tử Dục liền bước sang.
“Con để mẹ xem thử con có bị thương hay không!” vừa nói, Hứa Vy Nhân liền nhìn anh hỏi han.
Một năm nay, Hạ Tử Dục vẫn không muốn cùng bọn họ chạm mặt, mỗi một lần đều trở về rất muộn, rồi sáng sớm liền rời khỏi nhà, thỉnh thoảng cùng nhau ăn uống cũng im lặng không lên tiếng, Hứa Vy Nhân biết trong lòng anh có tâm sự.
Nhưng mà chuyện ngày hôm nay,
bà quả thật có chút không yên tâm.
“Mẹ, con không sao cả, mẹ không cần lo lắng!” Hạ Tử Dục nhìn anh nói.
“Thật sự không có việc gì chưa?” Hứa Vy Nhân vẫn không yên tâm, nắm chặt anh hỏi.
“Thật sự!” Hạ Tử Dục nắm tay Hứa Vy Nhân, nhìn bà mỉm cười yên tâm, “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt bản thân, nếu có chuyện gì, con nhất định sẽ đến bệnh viện!”
Nghe thấy lời này của Hạ Tử Dục, Hứa Vy Nhân lúc này mới yên tâm phần nào nhưng điều khiến bà cảm giác không đúng chính là Hạ Tử Dục vừa rồi nhìn bà cười sao?
Hứa Vy Nhân có chút hoảng hốt, cảm giác bản thân đã nhìn lầm: “Tử Dục, con…”
“Mẹ, cũng đã khuya rồi, mẹ cũng nên nghỉ ngơi rồi!”
“Nhưng mà con…”
Bà vẫn cảm nhận được Hạ Tử Dục có điểm nào không đúng,
nhưng ngược lại không cách nào nói nên lời.
“Mẹ, một năm này đã khiến mẹ lo lắng rồi, có điều mẹ cứ yên tâm, sau này con sẽ không làm những chuyện khiến mẹ phải lo lắng nữa!”
“Con…” Hứa Vy Nhân kích động đến mức không biết nên mở lời như thế nào, Hạ Tử Dục chưa từng nói chuyện đàng hoàng với bà, làm gì giống như hiện tại dịu dàng nói chuyện với bà: “Con nói thật sao?”
Hạ Tử Dục gật đầu: “Được rồi,
nghỉ ngơi sớm thôi, sáng sớm ngày mai con muốn ăn bữa sáng mẹ làm!”
Một câu nói này, càng khiến bà cảm thấy vui