Giống như nhận ra suy nghĩ của cô, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Được rồi, bà nội, mẹ, thằng bé trước mắt giao cho hai người trông nom, con cùng Tiểu Hy ra ngoài có chút chuyện!”
“Ra ngoài? Con muốn đi đâu? vết thương của con vẫn chưa hoàn toàn khôi phục!” Mục phu nhân nói.
“Vết thương của con hiện tại đã không còn bất kỳ vấn đề gì, con mang Tiểu Hy ra ngoài xử lý chút
chuyện, rất nhanh sẽ trở lại!”
Mục phu nhân gật đầu: “Vậy thì được, đi sớm về sớm!”
“Được!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu, lập tức kéo Hạ Tử Hy bước ra bên ngoài.
“Này, anh muốn mang em đi đâu?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Tất nhiên là cỏ chuyện rồi!”
Cho đến tận khi bước lên xe, Hạ Tử Hy vẫn nhìn sang Mục Cảnh
Thiên: “Có phải có chuyện gì muốn nói với em hay không!”
Khi nghe thấy câu hỏi này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên suy nghĩ một lát: “Tiểu Hy, thật ra anh không phải chỉ có một chuyện không nói cho em, mà là hai chuyện!”
“Hi vọng sau khi nghe xong em có thể bình tĩnh một chút!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Hạ Tử Hy gật đầu: “Được!”
“Thật ra lần trước em xảy ra chuyện, cần truyền máu, cũng vì
nhóm máu của em đặc biệt, căn bản không cách nào tìm được, là Vinh Cẩm đã hiến máu cho em!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Ông ấy…hiến máu cho em sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
Hạ Tử Hy mím môi, nhìn Mục Cảnh Thiên, mặc dù không lên tiếng, nhưng đôi mắt kia đã bán đứng cô.
Cô đang suy nghĩ đến một chuyện.
Trong nhất thời có quá nhiều sự trùng hợp.
“Còn chuyện khác? vẫn còn một chuyện nữa!” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi.
“Còn một chuyện khác chính là…” Mục Cảnh Thiên nhìn cô, nghĩ đến vài ngày trước Hạ Thiên đến tìm anh cũng vì nói đến chuyện này, có lẽ hiện tại cũng đã đến lúc nên nói cho cô biết rồi.
“Nói đi, em có thể chịu đựng được!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên cũng nhìn cô, hít
sâu một hơi sau