Mục Cảnh Thiên vươn tay, năm chặt cánh tay cô sau đó lên tiếng: “Có lẽ ông ấy trước đây đã phạm
sai lầm, nhưng mà nhiều năm như vậy, ông ấy cũng sớm đã trả đủ, ông ấy cũng không lấy người khác, từ đầu đến cuối vẫn luôn tìm mẹ em….ngàn sai vạn sai, tất cả đều đã qua rồi!”
Hạ Tử Hy nhìn sang Mục Cảnh Thiên, ánh mắt có chút lạc lõng, không biết nên mở lời như thế nào mới đúng.
Hạ Tử Hy nhìn sang Mục Cảnh Thiên, ánh mắt có chút lạc lõng, không biết nên mở lời như thế nào mới đúng.
Mục Cảnh Thiên hít sâu một hơi: “Được, bất kể em có chấp nhận hay không, anh đều tôn trọng em, chỉ cần em vui vẻ, như thế nào cũng được; anh cũng tin rằng đây là nguyên nhân ông ấy từ trước đến nay đều không nói ra sự thật, mọi người đều không hi vọng em không vui!”
“Cảnh Thiên…”
“Có điều anh vẫn có một thứ
muốn đưa cho em xem!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Cái gì?
I)
Lúc này, Mục Cảnh Thiên từ phía sau cầm lấy một văn kiện liếc mắt nhìn, cuối cùng vẫn đưa cho cô, lời nói ẩn ý: “Đây là tài liệu liên quan đến mẹ em, anh đã cho người điều tra rất lâu mới có được kết quả, nhưng mà…” những lời tiếp theo, Mục Cảnh Thiên cũng không hề nói tiếp, nhưng lời này có ý gì đã rất rõ ràng rồi.
Nhìn sang Mục Cảnh Thiên, Hạ
Tử Hy ngây người, nhưng vẫn nhận lấy tập văn kiện sau đó mở ra xem, sau khi rút ra được tập văn kiện, nhìn nội dung bên trên, trong tay không nhịn được dùng sức.
Dù cho cố gắng nhẫn nhịn, nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn nhận thấy cô có điểm không đúng, còn có đôi mắt lấp lánh nước mắt của
CÔ.
Cũng vì bên trong chính là giấy chứng tử của Tiêu Nhạc.
Thời gian cũng là chuyện của mười năm trước.
Chính là từ khi rời xa Hạ Tử Hy không được bao lâu.
Mặc dù nói rằng Hạ Tử HY chưa từng gặp qua Tiêu Nhạc, cũng chưa từng bà sống chung với nhau, nhưng người làm mẹ như cô ngược lại có thể đích thân cảm nhận được, còn có sự liên kết máu mủ, khi nhìn thấy giấy chứng tử của bà, làm sao không kích động được chứ.
Không có tình yêu nuôi dưỡng nhưng có công ơn sinh ra.
Có đôi khi, không sợ một người có phản ứng, mà chỉ sợ cô ấy bất
kỳ phản