Hạ Tử Hy từ trước đến nay chưa từng gọi anh là chồng, cũng chỉ vào đêm kết hôn, dưới sự “hành hạ” của anh, cô mới nhẹ giọng gọi một tiếng, nhưng hiện tại…
sau khi hai chữ này, máu huyết anh căng tràn, đôi mắt bốc lửa, giây kế tiếp anh trực tiếp nhấc bổng cô lên, đưa mắt nhìn cô sau đó bước về phía phòng ngủ.
Trên giường ngủ.
Sau khi đặt cô nằm xuống, Mục Cảnh Thiên liền nhìn cô, ánh mắt si mê nhìn người phụ nữ nằm bên dưới giống như nhìn thấy bảo vật: “Em có biết rằng hơn một năm nay, anh đều chưa từng chạm qua phụ nữ hay không?”
Còn Hạ Tử Hy cũng nhìn anh, đối diện với đôi mắt nhạt màu, vòng
môi cong, nụ cười đẹp nhưng không thô tục, đang tùy ý thưởng thức cỏ.
Hạ Tử Hy dịu dàng nhìn anh lắc đầu.
“Đêm nay anh nhất định phải đòi lại cho đủ!” vừa nói liền xoay người, tinh tế cùng bá đạo hôn lấy cô, dần dần, khí thế bá đạo thuộc về riêng anh dần dần lan tỏa không chút che dấu, là một người đàn ông, đặc biệt là người đàn ông của cô, sự bá đạo này nhất thời bùng phát, cuốn lấy người phụ nữ dưới thân.
Nhịp tim Hạ Tử Hy đập rất nhanh, độ ấm trên môi anh khiến cho làn da cô bắt đầu trở nên nóng bừng, một cảm giác tê dại dần lan tỏa khắp cơ thể, bàn tay lướt xuống vùng eo của cô, sờ soạng vào bên trong áo. Khi lòng bàn tay chạm lên làn da trơn bóng của cô, khả năng tự chống chế của anh đã đến mức khiêu chiến trước đây chưa từng có.
Mục Cảnh Thiên cũng không phải là thiện nam tín nữ; phụ nữ anh không thiếu. Nhưng từ sau khi cô rời đi, anh ngược lại trong một năm nay chưa từng chạm qua người phụ nũ’ nào khác, trong
đầu toàn bộ chỉ là hình bóng của cô, cũng chỉ cô mới khiến anh cảm nhận được sự bù đắp trong tâm hồn cùng thân thể, cho nên cũng chỉ có cô xứng đáng để anh nhẫn nhịn cùng kìm nén.
Chính vào giây phút này, Hạ Tử Hy đang nằm dưới thân anh, đôi mắt mơ màng, ánh mắt như nước, đôi mỏng, anh giống như đã đến giới hạn chịu đựng của mình.
Bàn tay rất có kỹ thuật xoa nắn cô, Hạ Tử Hy nhịn không được rên rỉ thành tiếng, thân thể không nhịn được vặn vẹo, nhìn phản
ứng của cô, anh vô cùng thích thú, cúi đầu tiến sát bên tai cô thi thầm: “Em vẫn nhạy cảm như vậy!”
Hạ Tử Hy ngược lại không để ý đến lời anh nói, chỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa, không ngừng đốt cháy, như đang muốn một thứ gì đó, nhưng như thế nào cũng chỉ cảm nhận được khát vọng không cách nào đạt được.
Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục khách khí, cách xa nhau một năm, anh cũng rất muốn có được cô, vô cùng khát khao.
Đợi đến khi thành thật gặp lại, anh cũng sẽ không tiếp tục khách sáo nữa.
Chờ đợi trước cửa phòng phẩu thuật gần ba tiếng đồng hồ.
Cho đến khi đèn phòng phẫu thuật tắt sáng, bác sĩ từ bên trong bước ra ngoài, Hạ Tử Hy cùng A Hoa, còn có Mục Cảnh Thiên đều nhanh chân bước lên phía trước.
“Bác sĩ, như thế nào?”
“Bác sĩ, như thế nào?”
A Hoa cùng Hạ Tử Hy đồng thanh lên tiếng.
Bác sĩ tháo khẩu trang nhìn hai người bọn họ: “Ca phẫu thuật rất
thuận lợi!”
Tin tức này không nghi ngờ đã khiến cho Hạ Tử Hy cùng A Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn ông bác sĩ, cảm ơn!”
“Không cần khách sáo, đây cũng là việc tôi nên làm, nhưng vẫn có một chuyện vẫn cần phải chú ý, ca phẫu thuật thành công, nhưng vẫn phải xem sau này có xuất hiện tình huống bài xích hay không, nếu như không xuất