Nhìn phần tài liệu kia, Vinh cẩm vẫn mỉm cười như cũ: “Đây là?” vừa nói, liền cầm lấy mở ra xem.
Hiện tại cỏ Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy thường xuyên đến thăm ông, tâm trạng của ông so với trước đây cũng đã tốt hơn rất nhiều, cả người cũng lạc quan hơn, không còn nghiêm nghị và nghiêm khắc như trước đây.
“Đây là hồ sơ về mẹ!” Vinh cẩm vừa rút ra được một nửa, Hạ Tử Hy liền đem lời này nói ra.
Bàn tay Vinh cẩm lập tức dừng lại, đến mức còn có chút run rẩy.
“Con nói cái gì?”
“Đây là thông tin do Cảnh Thiên điều tra được, vốn dĩ trước đây muốn đưa cho ba, nhưng không nghĩ đến ba lại phải nhập viện, cho nên vẫn luôn chờ đến khi ba bình phục mới đưa cho ba xem được!” Hạ Tử Hy nói, vốn dĩ chuyện này không muốn nhắc đến, nhưng mà Vinh cẩm căn bản không từ bỏ việc tìm kiếm tin tức của Tiêu Nhạc, Hạ Tử Hy cũng không muốn ông mãi mãi không có bất kỳ hy vọng nào,
cũng vì như vậy quả thật quá tàn
nhẫn.
Cuối cùng chậm chập mở ra phần tài liệu kia, khi nhìn thấy những dòng chữ bên trong, liền hiện ra phản ứng giống như Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy nhìn ông, cũng không biết nên an ủi như thế nào: “Ba, chuyện này đã trôi qua được nhiều năm…”
“Ba biết rõ!”
Lời này của Hạ Tử Hy vẫn chưa
dứt lời, Vinh Cẩm đã gạt đi nước
cũng vì như vậy quả thật quá tàn
nhẫn.
Cuối cùng chậm chập mở ra phần tài liệu kia, khi nhìn thấy những dòng chữ bên trong, liền hiện ra phản ứng giống như Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy nhìn ông, cũng không biết nên an ủi như thế nào: “Ba, chuyện này đã trôi qua được nhiều năm…”
“Ba biết rõ!”
Lời này của Hạ Tử Hy vẫn chưa
dứt lời, Vinh Cẩm đã gạt đi nước
mắt, ngước mắt nhìn Hạ Tử Hy: “Thật ra nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức của bà ấy, ba sớm đã nghĩ đến kết quả này, chỉ là một ngày chưa có tin tức, ba vẫn không tình nguyện thừa nhận mà thôi…”
“Thật ra chuyện này đã có kết quả, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều!” Mục Cảnh Thiên nói.
Vinh Cẩm nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy, con không trách ba chứ?”
“Con tin rằng vào giây phút này người đau lòng hơn cả con chính
là ba, ai cũng đã từng phạm sai lầm, huống hồ ban đầu ba làm như vậy cũng vì muốn tốt cho mẹ, con tin rằng bà ấy cũng sẽ không trách ba!”
“Con nói thật sao?”
“Quyết định sinh ra con đây chính là chứng minh tốt nhất không phải sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại, câu nói này khiến cho Vinh Cẩm sững người.
Không thể không thừa nhận, lời này của cô quả thật có sức thuyết phục, tự trách cùng ăn năn nhiều năm nay cũng vì một câu nói này
của cô mà đã thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là Tiêu Nhạc…
Nghĩ đến cái tên này, vẫn không nhịn được đau lòng.
Trong đầu vẫn nhớ đến dáng vẻ khi Tiêu Nhạc rời khỏi.
“Ba, con nói cho ba biết chuyện này, chính là muốn ba không cần tiếp tục tìm kiếm trong vô vọng, chứ không phải vì muốn kích động đến ba!” Hạ Tử Hy nói.
Vinh Cẩm gật đầu: “Ba hiểu rõ!”
“Cho ba chút thời gian xoa dịu một lát, không có vấn đề gì cả!”
“Nhưng mà…”
“Cho ba chút thời gian đi!” Mục Cảnh Thiên nhìn sang cô nói.
Khi nghe thấy lời này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy gật đầu: “Vậy cũng được, ngày mai chúng con lại đến