“Đúng, là cháu ngoại của chúng tôi!” Hạ Thiên cùng Vinh cẩm
thống nhất một chiến tuyến, chính là dáng vẻ trời đất rộng lớn, ông ngoại là lớn nhất.”
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên nhìn tình huống này, cả hai người đều bất lực.
Vào giây phút này Vinh cẩm, Hạ Thiên cùng Mục Trăn ba người tuổi quá năm mươi ngược lại giống như một đứa trẻ không ngừng tranh giành “đồ chơi”.
Tiểu Thời Quang đáng thương chính là đối tượng tranh giành
Có điều, một khung cảnh như vậy cũng là chuyện nhất định xảy ra vào từng gặp mặt của bọn họ, rõ ràng là con trai của hai người, nhưng vẫn không cách nào đến phiên hai người trông nom.
Nhìn thấy Tiểu Thời Quang được yêu thích như vậy, Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên đặc biệt vui mừng.
Tranh cãi không ngừng, cuối cùng Mục lão thái thái đứng ra nói một câu công đạo: “Thật ra biện pháp tốt nhất chính là bảo
Tiểu Hy sinh thêm hai đứa nữa, như vậy mỗi nhà chúng ta đều không cần phải tranh giành nữa!”
“Ý kiến hay!”
“Đúng vậy, đây là một biện pháp không tệ!”
Tầm mắt của Hứa Vy Nhân cùng Mục phu nhân đều nhìn sang.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên lúc này đang ăn trái cây, khi nghe thấy lời này liền ngây người, tầm mắt nhìn về phía hai người bọn họ.
“Bà nội, bà nói gì vậy?” Hạ Tử Hy nói.
“Bà nội, cháu không có ý kiến!” Mục Cảnh Thiên lập tức đưa tay ra ý kiến.
Lời này lập tức dẫn đến ánh mắt khinh thường của cô: “Anh không có ý kiến vậy anh tự mình đi sinh!”
“Vậy thì cũng cần em phối hợp!”
“Lưu manh!” Hạ Tử Hy hờn dỗi đánh lên người anh, Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm cười vô cùng vui sướng.
“Có điều vợ à, em sinh cho anh một đứa con gái được khống?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô.
“Sinh cái gì cũng không phải anh nói là được!” Hạ Tử Hy gạc qua một bên.
Mục Cảnh Thiên ngược lại không để ý đến mỉm cười: “Không vấn đề gì cả, anh sẽ nỗ lực cho đến khi sinh con gái, sinh nhiều một chút cũng không sao, dù sao anh cũng có thể nuôi được!”
Hạ Tử Hy bất lực.
Xem cô là gì chứ, có điều cũng
không thể phủ nhận, trong lòng cô rất vui mừng.
Trong đại viện Vinh gia, trên thảm cỏ xanh, người một nhà bọn họ đều đang nói cười vui vẻ với nhau, cùng trò chuyện, đến cả Tiểu Thời Quang đang được Mục Trăn bế trong lòng cũng nhìn bọn họ mỉm cười vui vè, mặc dù bé con vẫn chưa nghe hiểu, nhưng không khí hòa thuận như thế này thằng bé ngược lại vẫn có thể cảm nhận được, cắn ngón tay nhỏ, bi ba bi bô giống như đang rất chờ mong em gái của bé sẽ đến.
Khung cảnh hạnh phúc, hòa thuận, vui vẻ đã được quyết định như vậy.
London.
Thời gian hơn một năm này, Nhược Mạn không chỉ đến đây du lịch, mà còn trong những ngày tháng này hoàn thiện bản thân, đọc sách, học tập.
Hơn nữa dùng thời gian một năm tự bổ túc lĩnh vực thiết kế trang sức, còn giành được giải thường.
“Nhược Mạn, chúc mừng em!”
Cố Mạc một thân áo vest nâng một ly rượu champagne bước về phía cô, “Giải thưởng khó như vậy, không nghĩ đến chỉ trong một
năm em đã giành được, em có biết chuyện này khiến vô số người hâm mộ hay không!”
An Nhược Mạn mặc áo dạ hội màu trắng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn đặc biệt tao nhã, cô chạm khẽ vào ly rượu của anh, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh!”
Cố Mạc chính là học trường cô quen biết trong khi du học tại London, anh ấy cũng là phú nhị đại, nhưng khác với những phú nhị đại khác, vô cùng lịch thiệp, có giáo dục, càng quan trọng nữa chính là gia đình của ở thành phố
A.
Cho nên ở nơi này, bọn họ chính là gặp được đồng hương nơi đất khách quê người.
“Như thế nào? Anh nghe nói Alexia muốn mời em gia nhập đoàn đội của bà ấy, em đã suy nghĩ như thế nào?” cố Mạc nhướng mày hỏi, khuôn mặt anh tuấn nho nhã mang theo nụ cười tán thưởng.
An Nhược Mạn suy nghĩ: “Có thể gia nhập vào đoàn đội của bà ấy chính là ước mơ cùa vô số người, em tất nhiên sẽ không bỏ
qua cơ hội này!”
“Vậy ý của em chính là sẽ ờ lại đây sao?”
“Em vẫn đang suy nghĩ!”
“Nhưng phía bên Alexia…”
“Bất kể em quyết định như thế nào, anh đều ủng hộ em!”
“Cảm ơn!”
Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Bữa tiệc rộng lớn giống như chỉ
có hai người bọn họ.
Bữa tiệc kết thúc, cố Mạc nhìn cô: “Anh tiễn em về!”
“Không cần đâu, em tự lái xe đến!” An Nhược Mạn mỉm cười, sau đó vẫy chìa khóa trong tay.
“Nhưng em đã uống không ít champagne!” cố Mạc nói.
“Anh cũng vậy!”
Cố Mạc ngây người sau đó bật
cười.
“Được rồi, em trở về trước đây,
tạm biệt!” dứt lời, An Nhược Mạn liễn vẫy tay chào tạm biệt, trực tiếp bước lên xe minh xuất phát trờ về.
Một năm nay cô cũng trở nên độc lập hơn.
Hơn nữa cô cần phải