Tại nhà hàng.
Kẻ đến người đi, An Nhược Mạn ngồi bên trong, trước mặt đặt một ly café, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó lại cúi đầu nhìn quyển tạp chí trong tay, cũng không gấp gáp ngược lại vô cùng có kiên nhẫn.
Chính vào lúc này, Hạ Tử Dục từ một bên bước sang, trợ lý cũng vội vàng đuổi theo phía sau: “Hạ tổng, phòng đã được đặt sẵn, Lý
tổng vừa gọi điện thoại đến nói có khả năng sẽ đến muộn một lát!”
Sắc mặt Hạ Tử Dục căng thẳng, tùy tiện gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Khi vừa muốn bước sang, ngược lại nhìn thấy một bóng dáng bên trong nhà hàng, thân hình lập tức căng cứng.
Con ngươi đột nhiên rút lại, nhìn về hướng bóng lưng kia, là cô ấy sao?
Khác với trước đây yêu thích mặc những trang phục Chanel gì đó,
cô của hiện tại chỉ mặc một bộ trang phục màu đen thoải mái, giày đế bằng, mái tóc dài được buộc gọn phía sau ót, lộ ra phần cổ trắng nõn, hai chân bắt chéo ngồi trong nhà hàng, tùy tiện lật xem tạp chí, nhìn vừa lười biếng vừa xinh đẹp.
Thoải mái như vậy ngược lại mang đến cho người khác cảm giác thanh thuần, giống như sinh viên đại học.
Hạ Tử Dục ngây người tại chỗ, cô ấy không phải đang ở London sao?
Như thế nào lại ở đây?
Cô ấy…từ khi nào đã trở về?
Đứng im tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô, có chút khó lòng khôi phục tinh thần.
Lúc này, trợ lý cũng thuận theo tầm nhìn của anh nhìn sang, sau khi nhìn thấy An Nhược Mạn, cũng có chút kinh ngạc: “Đó không phải là thiếu phu nhân hay sao?”
Vừa dứt lời chỉ nhìn thấy một bóng người bước về phía cô ấy, còn cô ấy lúc này đang xem tạp
chí, giống như tin tức, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người bước đến, mỉm cười đứng lên.
Hai người trò chuyện thân thiết.
“Thật ngại quá, cũng vì trên đường có chút kẹt xe, nên làm chậm trễ!” cố Mạc nhìn An Nhược Mạn nói, khuôn mặt lịch sự, thể hiện phong độ lịch thiệp.