“Thật sao?” Vân Ý đột nhiên mờ to mắt nhìn cô hỏi lại.
Hừ…
Phản ứng này cỏ phải có chút quá đáng?
Nhưng An Nhược Mạn vẫn gật đầu: “Vâng!”
Vân Ý lúc này mới vui vẻ mỉm cưới: “Đây chính là lời con nói đó!”
An Nhược Mạn gật đầu, dáng vẻ
chấp nhận: “Đúng là con nói!”
Vân Ý lập tức từ trên giường bước xuống: “Được, mẹ hiện tại sẽ đi nấu thức ăn ngon chào mừng con trở về, con trước mắt tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi một lát, khi nào làm xong thức ăn mẹ sẽ gọi con!”
An Nhược Mạn lúc này mới bất lực gật đầu: “Được thôi!” nhìn người mẹ khỏe mạnh dồi dào sức sống cùa mình, An Nhược Mạn dở khóc dở cười, vừa đứng lên thì An Mạc Thiên đứng phía sau cũng lập tức nói: “Chuyện này không liên quan đến ba đâu
đấy!” vừa dứt lời, liền nhanh chóng bước ra ngoài.
An Nhược Mạc đứng phía sau, bất lực lắc đầu, cuối cùng đành quay về phòng của mình.
Tất cả mọi thứ vẫn không thay đổi.
vẫn giống như khi cô vừa rời khỏi, chỉ là giường đã được thay tấm drap mới, có thể nhận ra bọn họ đặc biệt vì chào đón cô trở về mà đặc biệt chuẩn bị.
Dù cho cảm giác bị lừa gạt không quá thoải mái, nhưng cô vẫn cam
tâm tình nguyện rơi vào “cạm bẫy” này, ai bảo bọn họ chính là ba mẹ ruột của cô chứ.
Nỗi đau lòng khi rời đi cô cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ đến, giống như chuyện này đã được cô đặt sang một bên, không nghĩ đến, không đề cập đến sẽ không đau lòng.
Không màng đến chút không thoải mái này, An Nhược Mạn cầm lấy áo ngủ bước vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ từ bên trong bước ra trực tiếp ngã người trên giường, hơn mười tiếng trên máy bay, cô cũng
không nghỉ ngơi được cũng vì quá lo lắng.
Không nghĩ đến lại là một màn “lừa gạt”, nhưng may mắn cũng chỉ là một màn lừa gạt.
Ngã người trên giường, vừa nằm liền ngủ thiếp đi.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, An Nhược Mạn ngủ đến hôn mê bất tỉnh, cho đến khi điện thoại không ngừng vang lên, cô lúc này mới chậm rãi vươn tay sờ soạng sau đó đặt bên tai.
“Alo…”
“Anh là Cố Mạc!”
“Ồ, là anh à!”
“Em đang ngủ sao?”
“ừ…” An Nhược Mạn nhắm mắt, dáng vẻ vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ.
“Có muốn cùng nhau ăn tối không?”
“Ăn tối?” An Nhược Mạn mơ màng lẩm bẩm, mở to mắt nhìn trần nhà, bàn tay nâng trán, vài phút sau mới thanh tĩnh phần nào: “Em có lẽ không thể cùng
anh ăn cơm tối rồi!”
“Tại sao?
II
“Em đã trở về rồi!
II
“Trở về về đâu?
II
“Thành phố A!”
Cố Mạc bên kia điện thoại thoáng sửng sốt: “Em tại sao lại trờ về?”
“Cũng vì mẹ em…bà ấy, sức khỏe không thoải mái, cho nên em phải nhanh chóng trờ về!” An Nhược Mạn cũng không biết nên giải thích trò “lừa gạt” này như
thế