Khi vừa bước lên lầu, điện thoại An Nhược Mạn liền vang lên, nhìn số điện thoại gọi đến, An Nhược Mạn vẫn nghe máy.
“Alo, Cố Mạc!”
“Nhược Mạn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” giọng nói Cố Mạc vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ồ, không có, không có chuyện gì cả, chỉ là đột xuất nhớ đến chút
chuyện mà thôi, cho nên em mới trờ về trước, thật ngại quá!” An Nhược Mạn xin lỗi.
Nghe đến đây, cố Mạc cầm lấy điện thoại, không biết nên nói như thế nào, cũng vì anh phát hiện sau khi An Nhược Mạn rời khỏi, Hạ Tử Dục cũng biến mất.
Thật khó lòng tưởng tượng, hai người bọn họ chính là cùng nhau rời đi.
Chỉ là nghĩ đến chuyện này, trong lòng anh vô cùng không thoải mái.
“Không cần xin lỗi, vậy…em hiện tại đang ờ nhà sao?” cố Mạc hỏi.
“Đúng vậy, vừa đến nơi!”
“Vậy thì tốt, em nghỉ ngơi sớm đi!”
“Được!” An Nhược Mạn trả lời một tiếng, lúc này mới ngắt điện thoại.
Chỉ là Cố Mạc bên kia đầu dây, tay nắm chặt điện thoại, đứng trước khung cửa sổ sát đất, đôi mắt ấm áp dần híp lại, lộ ra chút không cam lòng.
Chính vào lúc này, cố Hoằng Nghị bước đến nhìn anh nói: “Như thế nào? Đang suy nghĩ chuyện gì?”
Nghe giọng nói cùa ông vang lên, Cố Mạc lúc này mới quay đầu lại: “Ba…”
“Cô ấy rời đi rồi sao?”
Cố Mạc gật đầu.
“Mạc, con có biết rằng cô ấy đã từng ly hôn?” cố Hoằng Nghị nhìn anh, nhướng mày hỏi.
Mặc dù không muôn thừa nhận
sự thật này, nhưng cố Mạc không thể không gật đầu: “Con biết!”
“Vậy con vẫn nghiêm túc sao?”
“Nhiều