Nếu như đã quyết định trở về London, vậy nhất định phải tìm công việc.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, An Nhược Mạn cũng bắt đầu chuẩn bị cho bản thân, An Mạc Thiên đề nghị cô đến An thị để rèn luyện, nhưng An Nhược Mạn ngược lại từ chối.
Cũng không phải vì không muốn tiếp nhận An thị, chỉ là hiện tại không muốn.
Dù sao An Mạc Thiên vẫn còn trong độ tuổi tráng kiện, dưới sự dẫn dắt cùa ông, An thị càng
ngày càng phát triển, cho nên An Nhược Mạn cũng không gấp gáp.
Sau đó khi cô nói ra suy nghĩ của bản thân, An Mạc Thiên cũng vô cùng đồng tình.
Đồng thời ông cũng đưa ra đề nghị đầu tư tiền bạc cho An Nhược Mạn sáng lập, nhưng một lần nữa lại bị cô từ chối.
“Con có biết hiện tại muốn sáng lập một thương hiệu trang sức cần bao nhiêu tiền bạc hay không?” An Mạc Thiên hỏi, “Chuyện đó cũng không dễ dàng như tưởng tượng đâu!”
An Nhược Mạn gật đầu: “Con biết rõ, thật ra trong thời gian ở London, con vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, con muốn thực hiện không phải chỉ là suy nghĩ nhất thời, chính là sớm đã có kế hoạch, nhưng con muốn dựa vào bản thân mình!”
“Nhưng mà…”
“Con có tiền tiết kiệm cùa mình!”
“Nhưng mà không đủ cho con dùng!” An Nhược Mạn nói thẳng vào vấn đề.
An Nhược Mạn cũng không phủ
nhận, quả thật chính là như vậy.
Vân Ý cũng đang đứng một bên nhìn: “Mạc Mạc, con muốn làm bất kỳ chuyện gì, mẹ cũng không hề phản đối, dựa vào gia đình cũng không có gì đáng xấu hổ; huống hồ con còn là con gái của chúng ta, những thứ thuộc về ba mẹ sớm muộn gì cũng sẽ để lại cho con, không lẽ đến lúc đó con cũng không cần sao?” Vân Ý nói.
“Mẹ, con không có ý này, còn về thương hiệu trang sức là ước mơ của con, con biết hai người vì muốn tốt cho con, nhưng con vẫn muốn chứng minh thực lực của
bản thân, nếu như đền chuyện này con cũng không gánh vác được, vậy sau này làm sao có thể giúp đỡ gia đình gánh vác An thị được?”
“Nhưng trước mắt con tính giải quyết vấn đề tài chính như thế nào?” Vân Ý hỏi.
“Vay ngân hàng!”
An Mạc Thiên:
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên mở lời như thế
nào, An Nhược Mạn là con gái duy nhất của bọn họ, rõ ràng có thể giúp đỡ nhưng cô ngược lại không cần, bọn họ như thế nào nỡ lòng chứ.
“Mạn Mạn…”
“Mẹ, mẹ không cần khuyên con, con đã quyết định rồi, ngoài ra hai người cũng không được đi đánh tiếng trước với phía ngân hàng, không được mở cửa sau cho con, nếu như con biết được hai người lén lút đi tìm bọn họ, con sẽ tức giận!”
Vân Ý: “…”
Cô ngay lập tức chặn lại những việc bọn họ muốn làm.
Nhìn hai người không lên tiếng, An Nhược Mạn liền nói: “Ba mẹ, hai người để con làm thử một lần!”
Không cách nào kháng cự được sự nũng nịu của cô, hai người cuối cùng gật đầu.
“Đã nói rõ ràng từ đầu không được lén lút bảo người bên kia mờ cửa sau cho con, nếu như để con biết được, nhất định sẽ tức giận!”
“Con yên tâm, sẽ không đâu!” Vân Ý gật đầu.
An Nhược Mạn lúc