Chương 407: Có thể không nói được không?
Anh lập tức đến tim em!”
Lăng Tiêu Vân vốn dĩ vì cuộc điện thoại vừa rồi cảm thấy khó chịu, nhưng nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, trong lòng liền lập tức nhen nhóm một tia hy
vọng, cô nhanh chóng trả lời: “Em đang ở nhà!”
“Bây giờ cũng đã muộn rồi, anh không muốn đến nhà em, mười phút nữa em hãy ra ngoài, anh có chuyện muốn nói với em!” Mục Cánh Thiên rõ ràng nói từng chữ.
Nhưng lời nói càng rõ ràng, thì Lăng Tiêu Vân trong điện thoại càng im lặng. Luôn có một cảm giác bất an, đợi đến khi cô muốn lên tiếng, thì điện thoại đã bị Mục Cảnh Thiên ngắt ngang.
Lăng Tiêu Vân ngồi bất động, trong lòng không ngừng dâng lên
cảm giác bất an, hi vọng không phải giống như những gì cô đang tưởng tượng.
Mười phút sau, cả hai người đều ngồi trong xe, không khí có chút kỳ quái. Cuối cùng, vẫn do Lăng Tiêu Vân lên tiếng trước: “Cảnh Thiên, vết thương của anh như thế nào rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “ừ, đã đỡ hơn nhiều rồi!”
Thật ra, cô đã sớm biết chuyện
đêm đó Mục Cảnh Thiên vì cứu Hạ Tử Hy mà không tiếc mạng sống, chính là do Hà Lục Nguyên đã kể lại cho cô.
Cô đêm đó đã uống rất nhiều rượu, nhưng lại không dám xuất hiện trước mặt Mục Cảnh Thiên. Cô sợ rằng bản thân không cách nào khống chế được, cũng sợ Mục Cảnh Thiên sẽ phát hiện ra được điều gi.
Sau khi nghe cau hỏi của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên gật đầu trả lời cô: “Đã tốt hơn nhiều rồi!”
“Cảnh Thiên, đã lâu không gặp anh, em rất nhớ anh!” vừa nói, Lăng Tiêu Vân liền vươn tay muốn ôm lấy Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên ngồi im trên xe, suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tiêu Vân, anh hôm nay đến tìm em chính là có chuyện muốn nói!”
“Có thể không nói được không?
Em không muốn nghe!” Lăng Tiêu Vân nói, giống như đã đoán được Mục Cảnh Thiên muốn nói gì-
Nghe câu nói này của Lãng Tiêu
Vân, Mục Cảnh Thiên thoáng sửng sốt, nhưng vẫn kéo người cô ra khỏi người mình. “Tiêu Vân, bất kể em có muốn nghe hay không, anh đều phải nói với em!”
Lăng Tiêu Vân ngồi bên cạnh hắn, nghe câu nói này liền nhíu chặt mày, giống như cần phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể ngồi vững.
Nhìn dáng vẻ của Lăng Tiêu Vân, mặc dù có chút không nỡ, nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn lên tiếng.
“Chúng ta chia tay đi!”
Nghe đến điều này, Lăng Tiêu Vân giống như sét đánh bên tai.
Mặc dù sớm đã suy nghĩ đến, sớm đã dự đoán được, cũng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận tai nghe câu nói này của Mục Cánh Thiên, Lăng Tiêu Vân vẫn cảm thấy như có vật gì đang hung hăng đâm vào tim cô!
Cô cảm giác trước mắt trắng toát, hai tai nghe không rõ.
Nhưng lời này của Mục Cảnh Thiên quả thực đã xuyên vào hai tai cô, truyền đến tận tâm trí, lan truyền đến tận trong tim cô.
Hiện tại, trong tim cô nói không nên lời nỗi đau trong tim.
Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên, chăm chú nhìn hắn hơn vài phút đồng hồ mới bừng tỉnh.
“Cảnh Thiên, anh đang nói đùa với em có đúng không? Em biết rằng thời gian gần đây tính tình em không tốt, nhưng em có thể thay đổi; em thật cứ có thể mà!”
Lăng Tiêu Vân mỉm cười nhìn Mục Cảnh Thiên. Nụ cười này, càng khiến cho Mục Cảnh Thiên có chút không nhẫn tâm. Nhưng Tống Kỳ nói không sai.
Chỉ khi xử lý hết tất cả mọi chuyện, mới có thể tìm anh ta tranh luận vấn đề