Chương 408: Em không biết sao?
Nói cho đến cùng, tận trong xương cốt của Mục Cảnh Thiên, hắn chính là một kẻ ích kỷ, nhưng không nghĩ đến rằng vi Hạ Tử Hy hắn có thể không tiếc mạng sống của mình!
Cho nên cô có thể dám chắc rằng Mục Cảnh Thiên đã yêu Hạ Tử
Hy! Chỉ là cô không cách nào chấp nhận sự thật này mà thôi, cho đến hiện tại cô không thể không thừa nhận!
Vốn dĩ cho rằng Mục Cảnh Thiên vốn dĩ chỉ muốn vui chơi qua đường, nhưng hiện tại cô đã biết rõ, đây hoàn toàn là điều không thể.
“Tiêu Vân, bất kể anh vì nguyên nhân gì mà chia tay với em, đều không có chút quan hệ gì với Hạ Tử Hy, nếu như em muốn hận, thì cứ hận anh!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói.
Nghe lời này của hắn, Lăng Tiêu Vân nhếch lên một nụ cười lạnh: “Thế nào? Anh sợ em sẽ gây ra chuyện gì cho cô ta hay sao?” cô nhướng mày hỏi.
Nhìn nụ cười này của cô, Mục Cánh Thiên nhíu mày, ánh mắt sâu kín nhìn cô.
“Nếu như có bất kỳ chuyện gì em cứ nhắm vào anh!” Mục Cảnh Thiên nói.
Lúc này, nụ cười của Lãng Tiêu Vân càng sâu hơn. Nhưng cô càng cười tươi, thì nước mắt lại càng tuôn rơi.
Cuối cùng, cô nhìn Mục Cảnh Thiên: “Không bao giờ, em sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì với cô ta, chính là anh thích cô ấy, chỉ cần là người anh thích, em đều sẽ không làm tổn hại đến!”
“Cảnh Thiên, bất kể xảy ra chuyện gì, em đều hi vọng anh sẽ luôn nhớ đến em!” vừa nói, Lăng Tiêu Vân nhìn tiến đến gần hôn lên đôi môi cùa Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên bất động, chỉ nhíu chặt chân mày. Sau khi kết thục nụ hôn ngắn ngủi, Lăng Tiêu Vân liền rời khỏi đôi môi hắn: “Cảnh Thiên, em yêu anh! Em tin
rằng anh nhất định sẽ quay về bên em một lần nữa!” vừa dứt lời, cô liền trực tiếp đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Mục Cảnh Thiên bất động, chỉ nhíu chặt chân mày. Sau khi kết thục nụ hôn ngắn ngủi, Lăng Tiêu Vân liền rời khỏi đôi môi hắn: “Cảnh Thiên, em yêu anh! Em tin rằng anh nhất định sẽ quay về bên em một lần nữa!” vừa dứt lời, cô liền trực tiếp đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Mục Cảnh Thiên ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng Lãng Tiêu Vân, đôi môi mím chặt, chân mày nhíu lại, nói không nên lời cảm xúc trong lòng.
Mặc dù có chút không nỡ, nhưng nhiều nhất chính là cảm giác cuối
cùng cũng được giải thoát.
Mục Cảnh Thiên ngồi im trong xe, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, khởi động xe khỏi rời.
Đêm nay, giống như đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Ngày hôm sau,
Sáng ngày thứ hai, Hạ Tử Hy vừa đến công ty liền cảm thấy không khí tại nơi làm việc vô cùng căng thẳng. Cô nhìn Khả Khả hỏi: “Hôm nay có chuyện gì
vậy? Không khí có chút kỳ quái!”
Ngày thường khi vừa đến công ty, thời điểm này chính là mọi người đang rôm rả trò chuyện với nhau, nhưng hiện tại ai nấy đều căng thẳng ngồi vào vị trí của mình tập trung làm việc.
Khả Khà hoảng hốt nhìn Hạ Tử Hy nói: “Em không biết sao?”
“Cái gì?”
“Mục tổng hôm nay đã quay trờ lại công ty làm việc, nghe nói tâm trạng cực kỳ không tốt, nên tất cả mọi người đều đang chuẩn bị tinh
thần đối phó!” Khả Khả thấp giọng nói, chỉ sợ rằng câu nói này của cô bất cẩn sẽ bị Mục Cảnh Thiên nghe thấy.