Lúc này, A Kiệt bước vào, khi nhìn thấy bỏng lưng của Mục Cảnh Thiên, A Kiệt luôn cảm thấy Mục Cảnh Thiên chính là loại người phúc hắc, nhưng dáng vẻ im lặng dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của anh ta lúc này, tạo cho người khác cảm giác tăm tối.
“Mục tổng!” A Kiệt gọi một tiếng, sau đó đưa lên một phần văn kiện, “Đây là tất cả hồ sơ báo cáo thảng này!” vừa nói, liền đem tập văn kiện để trước mặt anh ta.
“Được!” Mục Cảnh Thiên chỉ trả lời một tiếng, tiếp đó cũng không nói thêm lời nào.
A Kiệt đứng một bên, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Rõ ràng nhận thấy Mục tổng chính vì Hạ Tử Hy mà tâm trạng không vui, nhưng Mục tổng chính là khoanh tay, không làm ra bất kỳ hành động nào, hắn là kẻ ngoài cuộc nhìn cũng thấy gấp gáp cho Mục Cảnh Thiên.
Cuối cùng chỉ cảm thấy bất lực. đành bước ra ngoài.
Cho đến khi trời sẫm tối, Mục Cảnh Thiên cũng không bước chân ra khỏi văn phòng.
Ngay lúc này, điện thoại của hắn liền vang lên. Khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, Mục Cảnh Thiên liền nhanh chóng bắt máy.
“Bà nội!”
“Cảnh Thiên, cháu hiện giờ đang ờ đâu?” Mục lão thải thái hỏỉ.
“vẫn đang ờ công ty!’
“Phải tăng ca sao?” Mục lão thái thải hỏi.
Mục Cảnh Thiên thoáng im lặng sau đó nói: “Vẫn còn chút chuyện cân xử lý!
“Bà nội đang cùng ba và mẹ cháu dùng bữa ở nhà hàng Red Chamber, cháu mau đến đây!” Mục lão thái thái nói.
“Không được đâu bà nội, mọi người cứ dùng bữa trước đi!”
Nghe lời từ chối từ cháu trai mình, Mục lão thái thái nhíu mày sau