Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Ba của em là tổng giám đốc Tập đoàn Lăng thị, nếu như để người
khác biết được chuyện này, cả nhà em đều sẽ thân bại danh liệt!”
“Anh chỉ suy nghĩ đến bản thân mình, vậy anh có thể suy nghĩ qua cho em không?”
A Thuật chỉ biết đứng ngây người.
Có lẽ, hắn chưa từng suy nghĩ đến hoàn cảnh của Lăng Tiêu Vân, nhưng đứa trẻ…là người có quan hệ máu mủ duy nhất của hắn trên đời này!
Hắn như thế nào lại không đau
lòng chứ.
Lăng Tiêu Vân đứng đối diện với anh, nước mưa không ngừng rơi trên người, cũng không biết trên khuôn mặt cô là nước mưa hay nước mắt: “Đây cũng là con của em, không lẽ em không đau lòng hay sao?”
“Người làm phẫu thuật là em, cảm nhận đứa trẻ từng chút một rời khỏi cơ thể cũng là em, anh có tư cách gì trách em chứ? Nếu như không phải vì anh, em cũng sẽ không thành ra như vậy, đây là anh nợ em, anh nợ em…” vừa nói, bàn tay của Lăng Tiêu Vân
không ngừng đánh lên người A Thuật.
A Thuật chỉ đứng im, bất động chịu đựng, mặc kệ Lăng Tiêu Vân đánh mình.
Cuối cùng, sau khi Lăng Tiêu Vân khóc mệt rồi, liền ngã lên người A Thuật không ngừng khóc lớn.
A Thuật đứng im, bàn tay dần dần nâng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Hắn yêu đứa trẻ này…
Cũng rất yêu Lăng Tiêu Vân…
Thời điểm này, hắn không có cách nào lựa chọn.
Mưa, vẫn cứ tiếp tục rơi.
Hai người đứng trong con hẻm nhỏ, Lăng Tiêu Vân dựa người vào đầu vai của anh khóc ngất, còn việc duy nhất A Thuật làm chính là im lặng.
Nhưng, nếu như có một ngày A Thuật biết được tất cả mọi chuyện, tất cả chỉ là kế hoạch của Lăng Tiêu Vân, vậy đến lúc đó, anh có còn như hiện tại hay không?
“Anh nói, người cứu anh ra là Hạ Tử Hy sao?” nghe đến đây, Lăng Tiêu Vân có chút kỳ quái lên tiếng hỏi.
A Thuật im lặng, không lên tiếng trả lời.
Lăng Tiêu Vân chỉ cảm thấy có chút nực cười, nhìn vào ánh mắt A Thuật: “Như thế nào? Anh có phải rất cảm động? Hiện tại anh chính là người của cô ta rồi sao?”
“Anh không muốn giải thích, nếu như em tin như vậy thì chính là
như vậy, nếu như không tin thì anh cũng không có cách nào khác!” A Thuật lạnh lùng nói.
Lần này, hắn so với trước đây càng im lặng nhiều hơn.
Khí chất chơi đùa trên người đã biến mất, chỉ còn lại không khí tức giận trầm trọng.
Lăng Tiêu Vân ngây người, sau đó bước đến gần A Thuật, vươn tay ôm chặt lấy anh từ phía sau: “Em biết rằng em không nên nghi ngờ anh, nhưng dưới tình huống như vậy, anh muốn em như thế nào không