Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Cho rằng cái gì…” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi, đôi mắt híp lại, giọng nói cũng vì chút buồn ngủ nên có chút trầm thấp, nhưng ngược lại càng khiến người ta rung động.
Mục Cảnh Thiên không lên tiếng, Hạ Tử Hy đột nhiên hiểu rõ điều gì, bật cười ra tiếng: “Mục tiên
sinh, không lẽ anh đang ghen sao?”
Mục Cảnh Thiên ngước đầu nhìn cô, khuôn mặt yêu nghiệt khiến trái tim người khác rung động: “Như thế nào? Anh không thể ghen sao?”
“Không phải không được, chỉ là không phù hợp với phong cách của Mục tiên sinh anh, anh như thế nào lại không tự tin như vậy chứ!”
“Chuyện này cùng với tự tin không liên quan đến nhau, ghen tuông là một trong những biểu
hiện của đàn ông!”
“ò, vậy sao? Vậy xem ra, Mục tiên sinh anh đang ghen rồi!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Mục Cảnh Thiên cúi xuống nhìn cô, nhìn nụ cười này của cô, có chút không nhịn được động lòng, liền áp sát lại gần, hai tay nâng lấy khuôn mặt cô: “Đúng, anh chính là đang ghen đấy thì đã làm sao, Hạ Tử Hy, anh cảnh cáo em, đời này, kiếp sao, trong mắt, trong tim, chỉ được phép có một mình anh, nếu như em lo lắng cho bất kỳ người đàn ông nào khác, anh sẽ không buông tha
cho em đâu!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hung hăng cảnh cáo, nhưng trong giọng nói tràn ngập sự quan tâm.
Mỗi một câu cảnh cáo của anh dành cho Hạ Tử Hy, chính là một bằng chứng quan tâm không lời.
Cũng vì quan tâm, cũng vì sợ mất đi, cho nên mới biểu hiện như vậy.
Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười, trong mắt chỉ có hạnh phúc cùng yên tĩnh: “Vậy thì phải anh đối với em như thế nào…”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên đột nhiên áp sát đến gần, nhìn cô: “Anh muốn em…”
Hạ Tử Hy: “…”
“Chuyện này, Mục tiên sinh, em rất mệt, muốn được nghỉ ngơi trước…” Hạ Từ Hy lên tiếng, cô bày tỏ đối với những lời này của Mục Cảnh Thiên, cô sớm đã nghe quen rồi.
Mục Cảnh Thiên mỉm cười: “Nhưng mà anh vẫn muốn ăn!”
Đêm khuya, bên ngoài không hề mở đèn đường, chỉ có thể nghe thấy âm thanh từ tính vang lên bên tai cô.
Giọng nói mê người. Trong đêm tối mịt mù càng tăng phần tà mị
Hạ Tử Hy lười biếng trả lời anh, chỉ để lại anh một câu nói: “Em ngủ trước đây, anh cứ tự nhiên vậy!”
Cứ tự nhiên sao?
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhướng mày.
Tất nhiên cho rằng, chính là điều mà anh đang nghĩ đến.
“Vậy được, vậy anh sẽ tự nhiên vậy…” vừa nói, bàn tay của Mục
Cảnh Thiên liền lần vào trong chăn, du ngoạn trên làn da trơn bóng của cô.
Vào giây phút bàn