Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Bối Nhi xoay đầu lại nhìn, Hạ Tử Dục đoạt lấy điện thoại từ tay cô, nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên Tiểu Hy, lập tức quyết đoán ngắt máy.
Hạ Tử Hy ngây người, cầm chắc điện thoại trong tay, như có điều suy nghĩ.
Lúc này ở một bên khác,
Bối Nhi khi nhìn sang Hạ Tử Dục, lập tức nở nụ cười: “Anh tỉnh rồi sao?”
“Ai cho cô nhận điện thoại của tôi?” Hạ Tử Dục quấn lấy khăn
tắm, lộ ra nửa người tráng kiện, nhìn cô lạnh lùng hỏi.
Trong lòng ngược lại suy nghĩ không biết Hạ Tử Hy đã nghe được điều gì hay chưa.
Còn Bối Nhi ngược lại mặc áo choàng tắm, trước ngực lộ ra phong cảnh đặc sắc, cũng không khó tưởng tượng được, đêm hôm qua hai người bọn họ đã trải qua chuyện gì.
Bối Nhi mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc dài: “Em thấy điện thoại của anh không ngừng vang lên, cho nên giúp anh nghe máy, như thế
nào? Tức giận rồi?” vừa nói, Bối Nhi liền trực tiếp nhảy bổ lên người anh, còn Hạ Tử Dục ngược lại cực kỳ phiền chán tránh người sang một bên.
Trực tiếp bước vào phòng tắm.
Nhìn thái độ Hạ Tử Dục, Bối Nhi khó chịu nhíu mày: “Tiểu Hy… Tiểu Hy là ai?”
Nghe đến đây, bước chân Hạ Tử Dục liền ngừng lại, xoay đầu nhìn cô ta: “Cô đang nói cái gì?”
Lúc này, Bối Nhi dựa người vào cánh cửa kính phía sau, khóe
môi nhếch lên một nụ cười:
“Đêm qua khi anh uống say, trong miệng không ngừng gọi tên cô ấy, đến mức còn chạy đến trước nhà tìm cô ấy…”
Những lời này của Bối Nhi, Hạ Tử Dục