Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Cái tên này có chút quen thuộc!
Giống như đã từng nghe qua ở đâu!
Nhìn số tiền bên trong, cô một tờ cũng không đụng đến, khép lại ví tiền, sau khi thay quần áo liền xoay người rời khỏi.
Hạ Tử Dục từ phòng tắm bước ra ngoài, trong phòng ngủ sớm đã không còn bóng dáng của Bối Nhi.
Nhìn ví tiền đặt một bên, khóe môi anh nhếch lên.
Sau khi thay xong quần áo, anh trực tiếp bước ra ngoài.
Cho đến khi bước lên xe, Hạ Tử Hy lúc này mới trả lời điện thoại
cho Hạ Tử Hy.
Đối với người con gái hoặc cuộc điện thoại trong phòng ngủ vừa rồi, anh đều có một cảm giác nói không nên lời.
Chỉ sợ Hạ Tử Hy sẽ chán ghét mình.
Khi điện thoại vang lên, Hạ Tử Hy lúc này vẫn còn trong phòng khách suy nghĩ một chút chuyện, khi nhìn thấy điện thoại vang lên, cô lập tức nghe máy.
“Alo, anh trai…”
“Tiểu Hy, em vừa rồi gọi điện thoại cho anh sao?” Hạ Tử Dục lên tiếng hỏi, cầm lên một bình nước từ tốn nhấp từng ngụm.
“Vâng, đúng vậy, người vừa rồi nhận điện thoại là ai…” Hạ Tử Hy hỏi.
Hạ Tử Dục ngây người, sau đó nói: “Ồ, chỉ là nhân viên trong công ty mà thôi!”
“Ồ, vậy khi nào anh trở về nhà?” Hạ Tử Hy hỏi, cô cũng không phải là người dễ bị người khác dắt mũi, vừa rồi khi nghe thấy giọng nói của người con gái kia
đã cảm thấy không đúng, Hạ Tử Dục nói như vậy, tất nhiên chính là không muốn cô biết, vậy thì cô cũng không tiếp tục tra hỏi.
“Như thế nào? Em đang ở nhà sao?” Hạ Tử Dục hỏi.
“Vâng, đúng vậy, em cùng Cảnh Thiên trở