Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
A Thuật không lên tiếng, ánh mắt tùy tiện liếc mắt nhìn, ngược lạl thấy bàn tay Đô Đô đã được băng bó, chân mày nhíu chặt nói:
“Tay của cô bị sao vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Đô Đô liền nhìn bàn tay của mình: “ò, không có gì cả, chỉ bầm tím một chút mà thôi!”
Có điều vừa rồi khi cô làm cơm, máu lại thấm ra bên ngoài.
A Thuật thoáng sững người, sau đó nhấc người đứng dậy.
Đô Đô nhìn theo anh: “Này, anh đang làm cái gì vậy, anh không được đi lung tung, vết thương sẽ hở ra mất!” Đô Đô hối thúc, nhưng ai biết được, giây kế tiếp A Thuật đã kéo Đô Đô về phía chiếc ghế sofa bên kia.
“Này, anh…”
Lúc này, đặt xuống hộp y tế, A Thuật ngồi xuống trước mặt cô,
trực tiếp mở ra hộp y tế trước mặt.
Đô Đô chân mày nhíu chặt.
“Đưa tay ra!” A Thuật lên tiếng.
Mặc dù anh bình thường không nói chuyện, nhưng những lời anh nói ra lại vô cùng có sức chấn động, Đô Đô bất giấc nghe lời vươn tay ra.
Lúc này, A Thuật liền tháo lớp