Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Anh cảm thấy như thế nào? cỏ còn đau nữa không?” Đô Đô hỏi.
A Thuật gật đầu, từ trước đến nay chưa có người chăm sóc khi anh bị thương.
Mỗi lần anh bị thương đều tự mình đắp thuốc, sau đó tiếp tục
bước ra, từ trước đến nay chưa từng giống như lần này.
“Tất cả đều là công lao cùa tôi, nếu như không nhờ có tôi, anh cũng sẽ không nhanh khôi phục như vậy!” Đô Đô nói.
A Thuật gật đầu: “ừ!”
Cũng không hề có ý tranh cãi với cô.
Lần này, Đô Đô không hề gấp gáp rời khỏi, mà ngồi bên cạnh giường A Thuật, lại bắt đầu thất thần.
“Đầu gỗ, anh đã từng thật lòng thích một ai đó hay chưa?” Đô Đô đột nhiên hỏi.
A Thuật ngây người, không nghĩ đến Đô Đô sẽ nói chủ đề này với mình, nhưng suy nghĩ một lát vẫn gật đầu trả lời cô: “Có!”
“Khi anh nhìn thấy người đó cùng người đàn ông khác bên nhau, anh có phải cảm thấy rất đau lòng hay không?” Đô Đô tiếp tục hỏi.
A Thuật ngây người, tiếp