Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Em phải nhớ rằng, bất kể em nghe thấy bất cứ điều gì, hoặc nhìn thấy anh làm bất cứ điều gì, còn có nếu như trước khi chưa
có đáp án của anh, bất kể em nghe thấy điều gì, cũng không được tin lời bọn họ, có biết hay không?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói, giống như muốn cô khắc ghi rõ câu nói này.
Hạ Tử Hy xoay đầu nhìn đôi mắt chân thành của anh, cứ có cảm giác câu nói này của anh có thâm ý, nhưng cô cũng không hỏi quá nhiều, chỉ gật đầu: “Em nhớ rồi!”
Mục Cảnh Thiên mỉm cười, vươn tay ôm chặt lấy cô.
Gió nhẹ thổi đến, anh cũng có thể cảm nhận được mùi hương cơ
thể nhẹ nhàng trên người cô.
“Hạ tiểu thư, vẫn còn một câu muốn nói với em!”
Cái gì?”
“Rất muốn em, ngay bây giờ!”
Hạ Tử Hy bật cười nói: “Lưu manh!”
Xoay đầu lại, không chút phòng bị, lúc này Mục Cảnh Thiên ngược lại ôm chặt lấy cô, nâng khuôn mặt cô, cuồng nhiệt hôn xuống.
Ngày hôm sau.
Hạ Tử Hy liền bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cầm lấy điện thoại trên bàn, cô mơ màng nghe máy.
“Alo…”
“Xin hỏi cô có phải là Hạ Tử Hy hay không?” Bên trong điện thoại, một giọng nữ từ tốn vang lên.
“Là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?” Hạ Tử Hy hỏi.
“He he…” từ trong điện thoại vang lên một tràng cười.
Hạ Tử Hy nhắm mắt một lát, lúc này mới mở mắt ra, cũng vì cô cảm thấy cuộc điện thoại này không hề đơn giản.
Vốn dĩ đôi mắt còn chút ngái ngủ, ngay tức khắc trở nên thanh tỉnh rất nhiều, cũng vì một phần cảnh giác: “Cô là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng!”
“Vậy cô gọi điện thoại đến có chuyện gì không?”
“Không có gì, chỉ là hỏi thăm một tiếng mà thôi, anh trai của cô cũng rất thương cô đó!” người
bên trong điện thoại nói.
Hạ Tử Hy càng nhíu chặt chân mày, trực giác đầu tiên chính là chuyện này nhất định có liên quan đến Hạ Tử Dục.
“Cô rốt cuộc là ai?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Cô không cần bận tâm đến việc tôi là ai, có điều chúng