Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Hạ Tử Dục bất lực chỉ đành gật đầu, An Nhược Mạn ngược lại mỉm cười.
Sau khi ăn cơm xong.
Không hề gấp gáp tiễn An Nhược Mạn trờ về, trong phòng khách,
Hạ Tử Hy cùng An Nhược Mạn cùng nhau trò chuyện.
Còn Hạ Tử Dục đứng ngoài ban công, ánh mắt nhìn về phương xa, cũng không biết lúc này anh đang suy nghĩ điều gì, lúc này, Mục Cảnh Thiên bước đến đứng bên cạnh Hạ Tử Dục, bờ vai rộng lớn khiến cho người khác có cảm giác an toàn.
Ánh mắt của anh cũng nhìn về phương xa, khoé môi từ từ nhếch lên: “Hạ tổng, xem ra tôi phải chúc mừng trước cho anh rồi!” Mục Cảnh Thiên từ tốn lên tiếng.
Nghe câu nói này Hạ Tử Dục nhíu mày, nghiêng người nhìn Mục Cảnh Thiên, ánh mắt khi nhìn Mục Cảnh Thiên tràn ngập bất mãn cùng hận thù.
“Đây không phải là điều anh muốn nhìn thấy hay sao?” anh nói, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, nơi này không có người nào khác, Hạ Tử Dục cũng không cần giả vờ hài lòng với anh ta.
Nghe đến điều này, Mục Cảnh Thiên cười lạnh: “Hạ tổng, câu nói này của anh tại sao lạl nói như vậy?”
“Từ khi anh bắt đầu giúp đỡ Hạ thị, giới thiệu An tổng cho công ty chúng tôi, sau đó đến An Nhược Mạn, tất cả không phải là mục đích của anh hay sao?” Hạ Tử Dục nhìn anh nhấn mạnh từng chữ, giọng nói không phải chất vấn chính là khẳng định.
Mục Cảnh Thiên khoé môi nhếch lên, nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Dục.
“Vậy thì cũng xem như anh chiếm được lợi rồi!”
“Mục Cảnh Thiên, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Hạ Tử Dục lạnh
nhạt nói, nếu như bên trong không phải còn có hai người phụ nữ, bọn họ sợ rằng sớm đã đối đầu tranh đấu với nhau rồi.
“Chỉ là cảnh cáo anh, đừng nhung nhớ người không nên nhung nhớ!” đơn giản nói vài câu, rõ ràng, mặc dù âm thanh không quá lớn, nhưng lại vô cùng có khí lực.
Khuôn mặt Hạ Tử Dục nhất thời thay đổi.
Mặc dù anh không hề trực tiếp nói ra,