Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Nghe thấy giọng nói này của anh, Hạ Tử Hy gật đầu, quay đầu nhìn sườn mặt của Mục Cảnh Thiên, khoé môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên, sau đó vươn tay ôm lấy anh: “Tất nhiên là đang nhớ anh rồi…”
Đối với hành động này của cô, Mục Cảnh Thiên nhướng mày, khoé môi nhếch lên, biểu hiện vô cùng hài lòng.
Hai người ăn ý không nhắc đến chuyện liên quan đến Hạ Tử Dục.
Đối với Mục Cảnh Thiên mà nói, Hạ Tử Hy chính là toàn bộ của anh, bất kể như thế nào, anh đều sẽ bảo vệ tốt cô, bất kể là sự an toàn của cô hay là danh dự của cô, anh đều không cho phép cô chịu chút tổn thương nào. Bất kể đối phương là người nào!
“Lăng tiểu thư, chuyện cô đáp ứng với tôi, không lẽ đã quên rồi sao?”
Lăng Tiêu Vân cầm điện thoại, có chút không kiên nhẫn nói: “Cô rốt cuộc là ai?”
“Xem ra cô vẫn không nhớ ra tôi, cũng không biết cô có còn nhớ đến việc cô cùng Mục lão thái thái gặp nhau ở cầu thang hay không?”
Nghe đến chuyện này, Lăng Tiêu Vân sửng sốt.
Cô đột nhiên nhớ đến, khi chuyện
này xảy ra vào ngày thứ hai, có một người y tá đã gọi điện thoại đến cho cô.
“Cô muốn như thế nào?”
“Rất đơn giản, chỉ cần đưa cho tôi một triệu, sau này tôi sẽ không nhắc đến một chữ về chuyện này!” người trong điện thoại lên tiếng.
Lăng Tiêu Vân nhíu mày: “Một triệu? Cô cũng thật là tham lam!”
“Một triệu đối với cô mà nói cũng chỉ là một con số nhỏ mà thôi, hiện tại Lăng thị đối diện với việc