Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Alo…” điện thoại sau khi kết nối, Lăng Tiêu Vân chỉ cảm thấy trái tim mình rất nhanh bị treo ngược lên.
“A Thuật, là em, giúp em, em thật sự cần sự giúp đỡ của anh…”
“Là ai? Là điện thoại của ai?” Lăng Tiêu Vân vừa lên tiếng, liền nghe thấy từ bên kia điện thoại
vang lên giọng nói của một người con gái.
A Thuật trầm mặc trong giây lát sau đó lên tiếng: “Thật ngại quá, anh vẫn còn chút chuyện, lát nữa lại nói vậy!” vừa nói, liền trực tiếp ngắt ngang điện thoại.
Nghe thấy âm thanh vang lên trong điện thoại, Lăng Tiêu Vân thoáng ngây người, sau đó cười lạnh.
Hiện tại đến A Thuật cũng không tình nguyện giúp cô.
Hiện tại, bên cạnh cô đến một người tin cậy cũng không có!
Nghĩ đến đây, cô liền trực tiếp bước ra khỏi nhà, lái xe phóng vụt ra ngoài.
Còn bên này.
A Thuật đang cùng Đô Đô ra ngoài ăn cơm.
Nhìn thấy A Thuật cúp điện thoại, Đô Đô nhíu mày hỏi: “Lại là điện thoại của yêu nữ kia sao?”
A Thuật kinh ngạc, không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Dù cho Lăng Tiêu Vân đã làm nhiều điều sai trái, nhưng anh cũng không cách nào nói xấu một câu nào về cô.
Không phải không nỡ, mà vì anh không phải loại người như vậy.
Đô Đô ôm lấy một bàn đồ ăn, vừa ăn vừa nói: “Này, bỏ đi, xem biểu hiện hôm nay của anh không tệ, nể tình tắt điện thoại của cô ta, tôi hôm nay cũng không giáo huấn anh nữa, nhưng anh phải nhớ rằng, lần sau những cuộc điện thoại như thế này cũng không cần bắt máy!”
A Thuật nhìn Đô Đô, cuối cùng gật đầu: “Được!”
Anh cũng không biết tại sao lại đồng ý với cô, có lẽ cũng vì biết rằng Đô Đô làm vậy cũng vì muốn tốt cho bản thân.
Nhìn sang A Thuật, Đô Đô mỉm cười: “Đi, đầu gỗ, chị đây dẫn anh đi ăn thức ăn ngon!”
A Thuật:
Đi bên cạnh Đô Đô, nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng của cô, dù cho không chút hình tượng nào, nhưng nhìn lại cảm thấy vô cùng
đáng yêu.
Cũng không biết vì lý do gì, khoé môi của anh chầm chậm