*Chương có nội dung hình ảnh
Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nhìn Hạ Tử Hy, có một chút hoảng hốt, không nhớ đã trôi qua bao lâu, bọn họ hình như đã không còn giống như trước đây, đơn độc ở bên nhau, dù cho tốc độ chiếc xe rất chậm, nhưng đích đến vẫn đã đến.”
Ngồi im lặng trong xe, ánh sáng ấm áp bên ngoài chiếu rọi xuống mặt đường, con đường vắng vẻ không một bóng người.
Chỉ có chiếc xe của bọn họ vẫn sáng đèn.
Hạ Tử Dục vẫn ngồi im trên xe, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Em có phải cảm thấy anh đặc biệt vô dụng?” Hạ Tử Dục đột nhiên lên tiếng.
Hạ Tử Hy nghiêng người, quay đầu nhìn sang anh: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Từ chuyện của Hạ Bối Nhi đến Nhược Mạn, tất cả những chuyện này anh chỉ biết chấp nhận!” Hạ Tử Dục nói, giọng nói tràn ngập bất lực, khuôn mặt anh tuấn, ánh
đèn bên ngoài chiếu vào, khiến cho sườn mặt anh tuấn của anh càng thêm phần cô độc.
Chuyện cũng đã trải qua lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tử Dục chủ động nhắc đến Hạ Bối Nhi.
Chuyện cũng đã trải qua lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tử Dục chủ động nhắc đến Hạ Bối Nhi.
Nhắc đến cô gái kia, Hạ Tử Hy cũng nhớ lại những lời Hạ Bối Nhi đã nói với mình trước đây, liền im lặng hồi lâu.
“Có phải cảm giác anh rất thất bại hay không, rất vô dụng hay không?” Hạ Tử Dục hỏi.
Hạ Tử Hy ngẩng đầu nhìn anh: “Không có, cũng vì em biết rằng anh không phải loại người như vậy!”
“Nhưng sự việc của Hạ Bối Nhi là sự thật!” Hạ Tử Dục nói, anh cũng không biết tại sao lại đề cập chuyện này với Hạ Tử Hy, có lẽ cũng vì ý thức được bản thân mình, cùng cô ấy không có khả năng.
Hạ Tử Hy