Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Vừa dứt lời liền cúp điện thoại, trợ lý cũng đã cảm thấy kỳ lạ, nửa đêm tổng giám đốc gửi tin nhắn, bảo trong vòng ba phút phải gọi điện thoại cho anh ấy.
Cỏ điều cũng không suy nghĩ quá nhiều, sự việc đã hoàn thành tiếp theo đây muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.
Còn Hạ Tử Dục sau khi cúp điện thoại, liền bước đến phòng sách, ngồi trước máy tính, điện thoại thì vứt trên bàn, sau khi ngồi xuống vài phút đồng hồ, nhìn máy tính trước mặt, anh liền mở ra một folder bên trong, bên trong chứa
một vài hình ảnh, cứ như vậy liền lật xem từng hình một.
Người bên trong tấm hình đó không phải là ai khác, mà chính là Hạ Tử Hy, còn có những hình ảnh từ nhỏ đến lớn của hai người.
Những thứ này chính là hồi ức đáng trân trọng nhất của anh.
Nhìn những tấm hình này, khóe môi Hạ Tử Dục nhìn không được chậm rãi nhếch lên một nụ cười dịu dàng, giống như chỉ cần nhìn thấy cô, tâm tình của anh cũng tốt hơn rất nhiều.
Đô Đô thiếu máu như trở thành đại gia.
Từ bệnh viện trở về, cô được bảo vệ giống như giống như quốc bảo một đường về nhà.
Nhưng Đô Đô vẫn một lòng nhớ đến cửa hàng, nhìn A Thuật:
“Anh không về cửa hàng sao?”
A Thuật liếc mắt nhìn cô, cũng không lên tiếng.
“Cửa hàng hiện tại rất bận rộn!” Đô Đô nói, biểu cảm không cần mạng chỉ cần tiền.
“Anh đã gọi điện thoại cho An An rồi, cô ấy nói hôm nay cửa hàng cũng không quá bận, cho nên không cần anh ghé qua!” A Thuật nói, cũng vì muốn cô có thể yên tâm.
“Vậy sao?” Đô Đô gật đầu, cứ cảm giác như có chỗ nào không hợp lý, sau đó đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Chuyện này