Đọc truyện hay tại лhayhȯ
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
“Khi nào cô trở về Malaysia?”
“Như thế nào? Muốn đuổi tôi về sao?”
“Tôi làm sao dám đuổi cô về chứ? Cô muốn ở đây đến bao lâu cũng được!”
“Như vậy mới đúng chứ, đây mới
là thái độ của anh dành cho ân nhân cứu mạng!” Ngưng Tích mỉm cười nói.
Hạ Tử Hy tĩnh lại, nhìn thấy bên cạnh lúc này đã không còn người, nhíu chặt mày, sau khi thay quần áo liền bước ra ngoài, khi vừa bước ra cửa phòng, liền nhìn thấy bóng người đang ăn sáng dưới lầu.
Vừa muốn lên tiếng gọi, ngược lại thấy Mục Cảnh Thiên cầm lấy thức uống đưa cho Ngưng Tích, còn Ngưng Tích mỉm cười nhận lấy: “Vậy còn tạm được!” vừa nói, mỉm cười vô cùng ngọt ngào
nhấp một ngụm.
Cũng không biết Hạ Tử Hy có phải quá nhạy cảm hay không, cô vẫn luôn có cảm giác, bọn họ không giống như chỉ đơn giản cứu một mạng Mục Cảnh Thiên.
Cũng không biết có phải đứng suy nghĩ quá lâu hay không, đến khi dì Lý lên tiếng, mới đem suy nghĩ của cô kéo về lại bình thường.
“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?”
Theo giọng nói của dì Lý, Mục Cảnh Thiên cùng Ngưng Tích
cũng đưa mắt nhìn qua.
Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu, bước xuống.
“Em như thế nào không ngủ thêm một chút?” Mục Cảnh Thiên vươn tay về phía cô, Hạ Tử Hy cũng rất tự nhiên nắm lấy: “Đã ngủ đủ rồi!”
“Ăn sáng đi!”
“Vâng!” Hạ Tử Hy rất tự nhiên ngồi xuống một bên.
Ngưng Tích nhìn cô, mỉm cười lên tiếng: “Hạ tiểu thư, khí sắc hôm nay của cô nhìn có vẻ tốt
hơn hôm qua rất nhiều!”
Nhìn sang Ngưng Tích, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Ngủ rất ngon, khí sắc tất nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều rồi!”
Lúc này, dì Lý mang lên thức ăn sáng, đặt xuống trước mặt Hạ Tử Hy: “Thiếu phu nhân, cô gần đây nhìn ốm đi rất nhiều!”
Hạ Tử Hy mỉm cười nói: “Đã lâu rồi không ăn thức ăn do dì Lý nấu cho nên tôi mới ốm đi như vậy!”
Dì Lý cũng bật cười, Hạ Tử Hy vẫn luôn khiêm tốn cùng ăn nói ngọt ngào như vậy, dáng vẻ này
khó khiến người khác không yêu thích.
“Vậy sau này tôi mỗi ngày đều sẽ nấu cho cô ăn!”
“Được!” Hạ Tử