Theo lý mà nói, tuổi tác như hai người nếu cùng nhau ngồi xuống nhất định sẽ không có cùng chủ đề nói chuyện, nhưng mà Hạ Tử Hy cảm thấy, giữa hai người bọn họ có rất nhiều chuyện có thể nói với nhau, mặc dù Vinh cẩm xuất thân từ xã hội đen, nhưng ngược lại không khiến người khác cảm thấy sợ hãi, ngược lại, càng khiến cho người khác cảm thấy
một cảm giác thân thiết.
Lúc này, Hạ Tử Hy như nhớ đến chuyện gì liền nhìn Vinh cẩm: “Vinh tiên sinh, tôi có thể hỏi ông một vấn đề hay không?”
“Vấn đề gì?”
“Hình xăm trên cánh tay ông từ đâu mà có?” lần trước chỉ mơ hồ nghe Vinh cẩm nhắc qua một lần, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Không nghĩ đến Hạ Tử Hy sẽ hỏi chuyện liên quan đến hình xăm của mình, Vinh cẩm đưa mắt
nhìn cánh tay, mặc dù đã được áo che lại, nhưng dáng vẻ của hình xăm sớm đã in sâu đậm trong trái tim anh.
Vinh Cẩm mỉm cười: “Hình xăm này là tôi đã từng vì người con gái mình yêu mà đi xăm, chữ cái phía trên chính là tên của bà ấy!”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy có chút hứng thú: “Sau đó thì sao? Bà ấy đang ở đâu?”
“Bà ấy…” nhắc đến chuyện này, Vinh Cẩm đưa mắt nhìn Hạ Tử Hy, sau đó lên tiếng: “Bà ấy bị tôi đuổi đi, cũng không biết hiện nay
đang ờ đâu?”
“Ồng chưa từng đi tim bà ấy sao?”
“Tìm thì như thế nào, không tìm thì như thế nào, bà ấy nhất định rất hận tôi!” Vinh cẩm nói.
“Trên thế giới này tất cả sự hận thù đều đến từ tình yêu, nếu như cô ấy không yêu ông, vậy thì làm sao có thể hận, cho nên khi một người hận ông, ông nên cảm thấy may mắn, cũng vì người đó đến hận cũng không muốn hận ông, vậy thì đây mới gọi là bi thương, chứng minh cô ấy đối với
ông mà nói đã không còn quan trọng nữa!” Hạ Tử Hy nhàn nhạt nói.
Nhưng câu nói này lại khiến cho Vinh Cẩm suy ngẫm rất lâu.
Hạ Tử Hy mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng lại