Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Những ngày này, Ngưng Tích đều có cảm giác Mục Cảnh Thiên đang cố ý giữ khoảng cách với cô. Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy đặc biệt không thoải mái, nhưng lại không thể nói ra bất kỳ điều gì.
Ngày hôm sau.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên đến Mục gia dùng cơm.
Sau khi ăn cơm, Hạ Tử Hy ở ngoài ban công hóng gió, Ngưng Tích liền bước đến: “Chị Tử Hy, gần đây rất hiếm thấy chị xuất hiện!”
Hạ Tử Hy tay nâng một ly nước ấm, ánh mắt nhìn về phía xe: “Đúng vậy, gần đây khá mệt mỏi nên cũng lười biếng vận động!”
Ngưng Tích gật đầu nhìn cô: “Chị Tiểu Hy, trước đây em có nghe nói Cảnh Thiên vì cứu chị mà đến mạng cũng không cần!”
Hạ Tử Hy cũng không nghĩ Ngưng Tích đột nhiên lại nói đến chuyện này liền nghiêng đầu nhìn cô: “Đúng vậy, có chuyện gì sao!”
Ngưng Tích lắc đầu: “Không có gì cả, chỉ là cảm thấy, Cảnh Thiên mặc dù nhìn vô cùng lạnh nhạt,
nhưng làm người rất tốt, vẫn nhớ rằng khi còn ở nước ngoài, anh ấy cũng từng vì tôi đến mạng cũng không cần…”
Nhắc đến điều này, thân thể Hạ Từ Hy thoáng cứng đờ, biết rằng những lời này của Ngưng Tích chính là cố ý nói với cô nhưng chuyện này cô quả thật không hề hay biết.
Xem ra giữa hai người bọn họ, cũng không hoàn toàn đơn giản như quen biết từ lâu.
Ngưng Tích cũng nhìn về phía xa, khóe môi nhếch lên nụ cười:
“Em cùng anh ấy sớm đã quen biết nhau, chính vào lúc đó anh ấy vì em, đã chịu rất nhiều vết thương, hiện tại nhớ lại, thời điểm đó em đã vô cùng cảm động, còn thể rằng nếu phải gả nhất định phải gả cho một người giống như vậy!”
Hạ Tử Hy nắm chặt ly nước ấm, ánh mắt tập trung nhìn về một phía, nhưng cũng không nói bất kỳ điều gì.
Lúc này, Ngưng Tích mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Có điều đây chỉ là những suy nghĩ lúc ban đầu, chị Tử Hy, chị sẽ không để ý
chứ?”
Cũng không biết có phải vì Hạ Tử Hy từ khi mang thai nên trở nên nhạy cảm hơn hay không.
Nụ cười