Ngưng Tích đứng im, nhìn theo bóng lưng của Mục Cảnh Thiên, trong trái tim chợt nhói đau.
Mục Cảnh Thiên lái xe quay trở về ngôi nhà thuộc về anh cùng Hạ Tử Hy.
Trong phòng, một mảnh đen tối, vẫn không có chút dấu vết nào chứng tỏ có người trở về.
Anh mở đèn phòng bước vào bên trong, nhìn nửa ly sữa bò vẫn đang được đặt trên bàn, do Hạ Tử Hy sau khi uống còn dư lại,
nhiều ngày như vậy cô đã có những thay đổi rõ ràng như vậy, nhưng anh lại không chút nào phát hiện ra được.
Hiện tại ngẫm nghĩ lại câu nói vừa rồi của Đô Đô.
Đúng vậy!
Anh chính là một tên khốn!
Một tên khốn không hơn không kém!
Nhưng mà Hạ Tử Hy, em rốt cuộc đang ở nơi nào!
Dù cho thật sự đang tránh né anh vậy thì ít nhất cũng cho anh biết em vẫn an toàn!
Ngồi im trong phòng khách, hiện tại đã là hai giờ sáng, nhưng vẫn không có tin tức nào của Hạ Tử Hy.
Anh thật sự rất sợ, Hạ Tử Hy cứ như vậy, đột nhiên biến mất, biến mất trong cuộc sống của anh.
Nghĩ đến đây, anh lại một lần nữa cầm lấy chiếc chìa khóa trên bàn, lại một lần nữa xông ra ngoài.
Bất kể như thế nào, tuyệt đối
không thể ôm cây đợi thỏ, anh nhất định phải tim ra Hạ Tử Hy.
Một đêm nay không chỉ một mình Mục Cảnh Thiên không ngừng tìm kiếm, còn một người khác chính là Hạ Tử Dục.
Từ sau khi Hạ Tử Hy mất tích, anh vẫn không ngừng tìm kiếm suy nghĩ hết mọi cách để liên lạc với những người quen biết với Hạ Tử Hy, nhưng tin tức nhận được chỉ là đã lâu không gặp mà thôi.
Nếu như thật sự là như vậy, vậy thì cô ấy có thể đi đâu được chứ?
Nếu như Hạ Tử Hy xảy ra bất kỳ chuyện gì…anh thật sự không dám nghĩ đến.
Một đêm không trở về, điện thoại không ngừng reo chuông.
Khi nhìn thấy số điện thoại của An Nhược Mạn, anh liền nghe máy.
“Alo!”
“Tử Dục, đã khuya như thế này rồi, tại sao anh về