Mục Cảnh Thiên…
Vào giây phút nhớ đến cái tên này, trong đầu cô không ngừng nhớ lại ánh mắt của anh khi nhìn
CÔ.
Mặc dù anh không nói bất kỳ điều gì, nhưng so với lên tiếng càng khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Điều cô muốn chính là tình yêu, từ trước đến nay không phải như vậy.
Nếu như ban đầu quá ngọt ngào, hiện tại lại cay đắng như vậy, vậy thì cô tình nguyện không cần.
Cũng không biết đã đứng bao lâu bên khung cửa sổ, cho đến khi cảm thấy chút buồn ngủ, cô liền quay lại bên giường thiếp đi, hiện tại cô chỉ có thể nói với bản thân, không vì bất kì ai, chỉ cần đứa trẻ trong bụng có thể sống tốt là được.
Còn phía bên này.
Hiện tại đã là ba giờ sáng.
Vinh Cẩm cùng A Hoa ngồi trong xe: “A Hoa, sáng sớm ngày mai sắp xếp người dọn dẹp căn chung cư bên kia, sau đó tìm một người đến chăm sóc!”
A Hoa nhìn Vinh cẩm, không lẽ trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp đến như vậy hay sao?
Nhìn hai người bọn họ càng lúc càng trờ nên thân thiết, không lẽ đây chính là duyên phận mà mọi người hay nói sao?
Nhìn sang Vinh cẩm, A Hoa gật đầu vâng lệnh: “Tôi đã biết!”
Chiếc xe không ngừng tăng tốc lao trên đường, bất kỳ ai cũng không tiếp tục lên tiếng, khi vừa đến nhà, Vinh cẩm nhìn ông: “Cũng đã khuya rồi, ông cũng đã bận rộn cả một ngày rồi, quay về nghỉ ngơi đi!”
A Hoa gật đầu.
Khi Vinh Cẩm vừa muốn rời khỏi, A Hoa đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Anh Vinh!”
Vinh Cẩm gật đầu: “Như thế nào? vẫn còn chuyện gì sao?”
A Hoa đứng một bên, có chút đắn
đo sau đó lên tiếng: “Có chuyện này tôi không biết nên nói ra hay không!”
“Có chuyện gì?”
A Hoa đứng bất động trước mặt ông, Vinh cẩm giống như đã hiểu ra được chuyện gì: “Đến phòng sách của tôi!” dứt lời liền xoay người rời đi, A Hoa nhanh chóng đuổi theo.
Trong phòng sách, Vinh cẩm bước vào ngồi trên