*Chương có nội dung hình ảnh
Đọc truyện cực hay
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Nhìn thấy Hạ Tử Hy không lên tiếng, Khả Khả nhìn cô: “Như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Tử Hy khôi phục tinh thần, nhìn cô lắc đầu: “Không có gì, đang sắp xếp, còn rốt cuộc như thế nào, đến lúc đó lại nói vậy!”
Khả Khả cảm giác có chút không đúng, híp mắt nhìn cô: “Tiểu Hy, em sẽ không mắc phải căn bệnh lo lắng khi mang thai chứ!”
“Còn có căn bệnh này sao?”
“Tất nhiên, khi phụ nữ mang thai đặc biệt mẫn cảm, cũng rất dễ suy nghĩ nhiều, đây chính là chứng bệnh lo lắng khi mang thai, thật ra em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, một đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, có thể làm chuyện trong lòng muốn cũng là một loại hạnh phúc, còn tương lai như thế nào, không ai biết được, cho nên chúng ta chỉ cần trân trọng hiện tại là được!”
“Nói thật lòng, chị thật sự vô cùng hâm mộ khi em có thể tìm được một người yêu em như Mục tổng, hơn nữa em cũng yêu người đó,
có thể tại đúng thời điểm gặp đúng người, đây chính là một chuyện vô cùng hạnh phúc, loại hạnh phúc này không phải ai cũng cỏ được đâu!”
Hạ Tử Hy ngồi im lắng nghe những lời này của Khả Khả, quả thật chính là như vậy, có những đạo lý cô tất nhiên hiểu rõ, chỉ là từ miệng người khác nói ra, cô giống như càng thêm tự tin hơn.
“Cho nên…cứ nắm chặt cơ hội đi!”
Hạ Tử Hy nhìn cô: “Khả Khả, chị rất ít khi nói ra những lời cảm tính
như thế này!”
“Chị đang rất nghiêm túc!” Khả Khả một lần nữa đính chính.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Em biết, chị yên tâm, em nhất định sẽ nắm chắc!”
Điều đáng sợ nhất trong cuộc sống chính là, con người hiểu rõ bản thân cần điều gì nhất, không cần điều gì nhất, cũng chính vì tồn tại lý trí, cho nên Hạ Tử Hy tuyệt đối không tùy tiện trong chuyện tình cảm, tình cảm của cô không thể chứa được một hạt cát, dù cho Mục Cảnh Thiên
không hề ngoại tình, nhưng trong lòng cô từ đầu đến cuối vẫn có một tầng ám ảnh mỏng, xóa sạch đi không ít yêu cầu về hôn nhân của bản thân.
Nếu như không giống như những gì cô mong muốn, vậy thì cô tình nguyện không cần đến.
Nhưng cũng vì sự lý trí này, khiến cho cô ôm lấy khát vọng đối với cuộc sống cùng sự theo đuổi cuộc sống cho đến hiện tại.
Cho nên cô đối với những chuyện trong tương lai, vừa tươi sáng cũng mơ hồ.
Khả Khả gật đầu: “Có thể nhận ra được, Mục tổng rất yêu em!”
Nhìn Khả Khả nói những lời này, Hạ Tử Hy liền xoay người lại, đôi mắt híp nhẹ tỉ mỉ quan sát cô.
Khả Khả vội lùi về sau một bước, cũng nhìn cô: “Tại sao lại nhìn chị như vậy?”
“Mau thành thật khai ra, có phải chị đang hẹn hò hay không?”