Cô ta không phải đã mất tích rồi sao?
Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện cùng Mục Cảnh Thiên chứ?
Ngưng Tích khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, ánh mắt đờ đẫn.
Mục Cảnh Thiên ngược lại bước sang nhìn cô: ‘Tỉnh rồi? Như thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Nghe thấy giọng nói của anh vang lên, Ngưng Tích lúc này
mới khôi phục lại tinh thần, lắc đầu.
“Chị Tử Hy!” Ngưng Tích lên tiếng chào hỏi.
Hạ Tử Hy cũng bước đến, nhìn cô mỉm cười: “Như thế nào, đã cảm thấy khỏe hơn hay chưa?”
Ngưng Tích gật đầu: “Vâng, không có gì!”
“Vậy thì tốt!”
“Chị Tử Hy, chuyện ngày hôm đó…xin lỗi…” Ngưng Tích nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Không có gì, hiện tại nghỉ ngơi cho tốt, nhanh chóng khỏe lại!”
Nhìn thấy Hạ Tử Hy không có ý tiếp tục chủ đề kia, Ngưng Tích cũng ý thức được mà chọn cách im lặng.
“Nhất định rồi!” cô gật đầu.
“Đúng rồi, vừa tỉnh chưa được bao lâu, vẫn nên ít nói chuyện, nghỉ ngơi nhiều một chút, em muốn àn gì? Anh mua cho em!”
“Em muốn xuất viện!” Ngưng Tích nói.
Mục Cảnh Thiên chân mày nhíu chặt: “Ngưng Tích em không được tùy hứng, đợi đến khi sức khỏe tốt hơn, tất nhiên sẽ cho em xuất viện!”
Ngưng Tích u oán liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, cũng không tiếp tục nói thêm điều gì.
Lúc này, Mục phu nhân cũng nhìn sang Ngưng Tích nói: “Đúng vậy đó, Ngưng Tích cháu chỉ vừa mới tỉnh dậy, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều một chút, đợi sau này khỏe hơn muốn xuất viện cũng không muộn!”
Đến Mục phu nhân cũng đã nói như vậy, Ngưng Tích cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Vâng!”
Lúc này, trong phòng bệnh một mảng yên tĩnh, điện thoại của Hạ Từ Hy ngược lại vang lên.
“Cháu ra ngoài nghe điện thoại!” vừa nói, liền bước ra ngoài.
Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ, Mục phu nhân nhìn bọn họ: “Ngưng Tích, bác gái ra ngoài mua chút đồ ăn cho cháu!” vừa nói, cũng mỉm cười bước ra ngoài, đem không gian nhường lại cho hai người
bọn họ.
Sau khi cánh cửa khép lại, trong phòng bệnh lúc này cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Như thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Ngưng Tích lắc đầu, nhìn Mục Cảnh Thiên, chân mày nhíu chặt, do dự một chút mới lên tiếng: “Cảnh Thiên…”
“ừ?” Mục Cảnh Thiên nhướng mắt nhìn cô.