Hạ Tử Hy nhìn bà, từ sau khi mang thai, tình cảm cũng trở nên phong phú hơn rất nhiều, cảm xúc cũng trờ nên tỉ mỉ hơn: “Mẹ, người đã nuôi con lâu như vậy, như thế nào có thể để mẹ chăm sóc con được chứ, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình!”
“Nhưng mà mẹ vẫn không yên tâm!”
“Con thật sự không sao cả, nếu như có chuyện gì con nhất định sẽ nói với mẹ!”
“Đứa trẻ này, mẹ tình nguyện con cả đời cũng không nói ra!” Hứa Vy Nhân mỉm cười nói.
Hạ Tử Hy cũng mỉm cười: “Mẹ, nếu như mẹ muốn ôm cháu, vậy thì có thề hối thúc chị dâu sinh, đợi đến khi chị ấy sinh rồi mẹ cũng có thể ôm cháu!”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy mỉm cười nhìn về phía An Nhược Mạn.
An Nhược Mạn đầu tiên đỏ bừng mặt nhìn cô: “Em đang nói gì vậy!” sau đó liền nghĩ đến việc Hạ Tử Dục không chạm vào
mình, cảm giác này vô cùng lạc lõng cùng thất vọng.
Chính vào lúc bọn họ đang trò chuyện, Hạ Tử Dục liền từ bên ngoài bước vào trong, nhìn thấy anh trở về, An Nhược Mạn lập tức bước qua: “Anh đã trở về rồi?”
“Đúng vậy!”
“Em nói cho anh biết, trong nhà chúng ta sắp có chuyện tốt diễn ra, Tiểu Hy sắp kết hôn rồi…” An Nhược Mạn mỉm cười nói.
Động tác của Hạ Tử Dục thoáng
dừng lại, biểu cảm đông cứng, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Hạ Tử Hy.
Giây phút này, ánh mắt của Mục Cảnh Thiên cũng đang nhìn về phía anh.
“Hơn nữa vẫn còn một tin tốt khác chính là Tiểu Hy đã mang thai rồi!” An Nhược Mạn vui mừng nói, giây phút này đơn thuần giống như một cô gái nhỏ, thật sự khó lòng mà tưởng tượng được, sau khi cô biết được chuyện này sẽ có suy nghĩ như thế nào!
Không biết có cách nào tiếp nhận được hay không…
Chuyện Hạ Tử Hy mang thai, Hạ Tử Dục đã sớm biết, chỉ là anh không nói ra, nhưng lại không nghĩ đến bọn họ vậy mà lại muốn kết hôn, Hạ Tử Dục đứng bất động, rất lâu cũng không khôi phục tinh thần.
“Anh trai, thời điểm này anh không phải nên chúc mừng cho chúng tôi sao?” giây phút này, Mục Cảnh Thiên nhìn sang Hạ Tử Dục lên tiếng hỏi.
Câu nói này của anh ta, rõ ràng
kéo Hạ Tử Dục về thực tế.
Nhìn Mục Cảnh Thiên, ánh mắt hai người bọn họ giao nhau, cũng chỉ hai người bọn họ mới hiểu rõ.
“Đúng không? Anh trai!” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Thật ra tuổi tác của anh cũng xấp xỉ với Hạ Tử Dục, có thể nói lớn hơn so với Hạ Tử Dục, chỉ là ai bảo rằng anh ta chính là anh trai của Hạ Tử Hy chứ, anh cũng không thể không gọi một tiếng anh trai