Đọc truyện hay:
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Sau khi ngắt máy, Mục Cảnh
Thiên liền buông chiếc bút trong tay, khép lại tập văn kiện, cũng chính vào lúc này, cánh cửa bật mờ Lục Tiêu An cũng tiến vào bên trong.
“Mục tồng!”
Mục Cảnh Thiên nhìn anh, nhướng mày: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn cùng anh nói chút chuyện!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Ngồi đi!” sau đó liền nhấn số nội bộ, “Mang hai ly café vào đây!” vừa
dứt lời liền ngắt máy, đứng dậy bước về phía ghế sofa.
Lục Tiêu An vừa muốn ngồi xuống, khi nhìn thấy cách trang trí của bộ ghế sofa, thảm lót sàn màu trắng, cùng với phong cách trang nghiêm của văn phòng không chút hài hòa, nhưng anh làm sao biết được, những thứ này đều là Mục Cảnh Thiên đích thân chuẩn bị cho Hạ Tử Hy, chỉ là muốn cô ờ nơi này có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Mục Cảnh Thiên hết lòng đối với Hạ Tử Hy, chỉ cần là người có lòng đều có thể nhận ra được.
Mục Cảnh Thiên cũng không màng đến anh ta suy nghĩ như thế nào, bước sang ghế sofa sau đó ngồi xuống, đôi chân thon dài bắt chéo vào nhau, khí chất trang nghiêm trời sinh được bộc lộ ra bên ngoài: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Tiêu An nhìn anh: “Tôi đến tim anh, chính là muốn nói với anh về chuyện của Ngưng Tích!”
Anh vừa lên tiếng, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, thư ký đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm lấy hai ly café: “Mục tổng, café!” sau khi đặt xuống liền bước ra ngoài.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên theo đó cũng cầm lên ly café trước mặt, ánh mắt hẹp dài nhìn anh:
“Ngưng Tích như thế nào?”
“Mục tổng, những lời anh nói với tôi ngày hôm đó, tôi chỉ muốn nói với anh, tôi đối với Ngưng Tích, không hề có mục đích gì, cũng không phải vì có mục đích mới ờ bên cô ấy!” Lục Tiêu An nói.
Mục Cảnh Thiên đặt ly café xuống, ngước mắt nhìn anh ta: “Sau đó thì sao?”
“Tôi đối với cô ấy rất nghiêm túc!” Lục Tiêu An nói.
Mục Cảnh Thiên nhếch môi, nụ cười tà mị nhếch lên, giống như không chút để tâm: “Nghiêm túc?