Ông không muốn làm kiểm định,
cũng vì sợ kết quả sẽ khiến bản thân thất vọng.
Nhưng đáp án của ngày hôm nay, khiến cho ông…vô cùng kích động!
ông làm sao có lý do gì để trách cứ A Hoa chứ!
Nhìn bảng xét nghiệm DNA này, trái tim ông đột nhiên nảy lên một suy nghĩ, một ý niệm, nhưng cuối cùng đành im lặng lên tiếng: “Tin tức này tạm thời không được nói ra bên ngoài!”
“Tại sao?” A Hoa nghi hoặc hỏi
lại.
“Nếu như Hạ tiểu thư thật sự là con gái của anh Vinh, vậy thì các cổ đông cũng sẽ không dám huênh hoang bức người, bọn họ cũng vì cảm thấy anh không có người thừa kế cho nên mới nhìn chằm chằm như lang sói như vậy!” A Hoa nói.
“Đây không phải là lý do tốt nhất, con bé có cuộc sống của riêng mình, có thể nhận ra con bé rất hài lòng, ai có thể biết được con bé có thể chấp nhận tôi hay không, có hay không trách tôi…” Vinh Cẩm im lặng nói, nhiều năm
như vậy, ông phụ bạc Tiêu Nhạc không nói, đối với sự tồn tại của Hạ Tử Hy hoàn toàn không biết đến, ông có lập trường gì để đứng ra muốn con bé nhận ông.
Chuyện này ông thể đánh cược được.
Ông tình nguyện cô ấy không biết bất kỳ điều gì, cũng không muốn Hạ Tử Hy xa lánh ông.
A Hoa đứng im, ông không cách nào cảm nhận được sự bối rối trong tim của Vinh cẩm, nhưng rõ ràng có thể nói rằng, quả thật, nếu đổi thành ông, cũng chưa
chắc có thể tiếp nhận được.
“Nếu như Hạ tiểu thư có thể chấp nhận thì sao? Sẽ không trách anh thì sao, dù sao chuyện của năm đó anh cũng là bất đắc dĩ, những chuyện này Hạ tiểu thư đều biết rõ!” A Hoa vẫn cố gắng khuyên nhủ, nhằm tìm lấy một tia hy vọng.
“Tính cách của con bé mạnh mẽ, đối với chuyện của bản thân càng có chính kiến riêng của mình, dựa theo tính cách của nó, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấp nhận!” Vinh cẩm vô cùng hiểu rõ, chuyện này cô ấy cực kì giống
với Tiêu Nhạc.
A Hoa trầm mặc: “Không lẽ thật sự phải tiếp tục như vậy sao?”