“Anh đã từng nói, sẽ dành tặng cho em điều tốt nhất, cũng chỉ có em mới có thể nhận được…” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười, ánh mắt nhìn nhau, chỉ có sự giao tiếp của trái tim.
“Khụ Khụ…” lúc này, Fitch đứng một bên không nhịn được giả vờ ho khẽ một tiếng.
Khi nghe thấy tiếng ho của anh, Hạ Tử Hy lúc này mới cùng Mục Cảnh Thiên tách nhau ra.
Có lẽ cũng vì chịu ảnh hưởng từ Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy hiện tại càng ngày càng trở nên to gan, trước đây đối với người khác, cô cũng sẽ có vài phần ngại ngùng, nhưng hiện tại cô càng cam tâm tình nguyện hưởng thụ phần ngọt ngào cùng hạnh phúc trong tim này.
Sau đó, nhìn sang Fitch, Hạ Tử Hy không nhịn được bật cười, không phải khoe khoang, cũng không phải khiêu khích, đơn giản chính là hạnh phúc đơn thuần.
“Thích khoe ân ái như vậy thì cứ về nhà mà khoe khoang, ở đây
nhiều người nhìn như vậy, cũng không sợ mất thân phận…” vừa nói, liền hừ lạnh một tiếng, nhìn tấm hình trước mặt, “Như thế nào? Hài lòng với áo cưới chứ?”
Mục Cảnh Thiên nhìn sang Hạ Tử Hy, khóe môi nhếch lên: “Quả thật không tệ!”
“Nếu đâ như vậy, vậy thì Mục tổng giám đốc ký tên vào đây!” vừa nói, anh liền bước qua, đưa cho anh một tờ đơn để ký tên, Mục Cảnh Thiên không chút do dự cầm lấy viết ký tên lên trên.
Những ngày gần đây, tin tức liên quan đến đám cưới của Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên không ngừng được lan truyền đến mức ồn ào huyên náo, nhưng những chi tiết thì lại được bảo mật với bên ngoài, tổ chức ở đâu, khách mời gồm những ai, đều không được tiết lộ.
Nhưng dù như vậy, vẫn khiến mọi người bàn tán sôi nổi không ngừng, còn hành động của Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên càng khiến ký giả quan tâm hơn.
Còn phía bên Vinh cẩm, khi nhìn thấy tấm thiệp mời trên bàn,
trong lòng lại không nói ra được chút cảm xúc nào.
Bất kể Hạ Tử Hy có thật sự là con gái của ông hay không, nhưng vào giây phút này, trong trái tim ông, Hạ Tử Hy chính là con gái ruột của ông, không liên quan đến phần chứng minh