Ngưng Tích cũng không biết nên trả lời như thế nào, đơn giản nói: “Em không biết…”
Tình cảm cô dành cho Mục Cảnh Thiên, Huống Thiên Hựu mặc dù không nói, nhưng vẫn có thể nhận ra được, anh có thể xác định cô ấy không thể nào nhanh như vậy mà thay lòng đỗi dạ.
“Em chính là cố ý chọc tức Cảnh Thiên?” anh hỏi, nhưng giọng nói không phải nghi ngờ mà chính là
chắc chắn.
Cô biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?
Nếu như thật sự như vậy, tại sao Huống Thiên Hựu cũng có thể nhận ra, vậy tại sao Mục Cảnh Thiên lại không nhận chứ?
Ngưng Tích không lên tiếng, nhưng im lặng không phải chính là ngầm thừa nhận hay sao?
Huống Thiên Hựu tùy tiện nhếch môi, ánh mắt lười biếng nhếch lên nhìn cô: ‘‘Ngưng Tích, em có biết hậu quả của những chuyện
mình làm không?”
Lời này khiến cho Ngưng Tích ngẩng đầu, cả khuôn mặt khó hiểu: “Có hậu quả gì?”
“Em cảm thấy em làm như vậy sẽ khiến Cảnh Thiên hối hận sao? Em làm như vậy chỉ chà đạp bản thân mà thôi!” Huống Thiên Hựu vô cùng khách quan nói ra sự thật này.
Trong lòng Ngưng Tích đột nhiên chấn động, nhìn Huống Thiên Hựu: ‘Tại sao?”
“Đầu tiên, việc em dọn khỏi Mục
gia, chính là cùng cậu ấy tạo ra khoảng cách, hơn nữa đây không phải là khoảng cách sẽ sinh ra sự tốt đẹp đâu; thứ hai, việc em dọn ra ngoài, trong mắt Cảnh Thiên, em đã cùng người khác sống bên nhau, em cảm thấy anh ấy sẽ tiếp nhận một người con gái đã từng sống chung với người đàn ông khác sao?” Huống Thiên Hựu nói.
Ngưng Tích trong nhất thời như hiểu rõ chuyện gì đó, lúc này, chỉ vì muốn gợi lên sự chú ý của Mục Cảnh Thiên, hoặc là chọc tức anh, căn bản không suy nghĩ quá nhiều, hiện tại nhắc đến chuyện này, giống như thật sự
như vậy.
Ngồi im trên ghế, sắc mặt có chút trắng bệch.
Huống Thiên Hựu cũng không tiếp tục nói thêm điều gì khác, chỉ nhìn về phía Ngưng Tích, ánh mắt sâu khó dò khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy chuyện này không đơn giản.
“Em…không ở chung với anh ta, em chỉ đang sống tạm trong một căn hộ khác của anh ta mà thôi!” im lặng một