“Ồ, đúng rồi, chính là anh ta, em
có hiểu về anh ta không?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Anh nghe nói, công ty anh ta gặp vấn đề trong việc luân chuyển tiền, hơn nữa còn nợ bốn triệu!” Huống Thiên Hựu chậm rãi nói, giống như đang nói đến việc ăn ngủ bình thường.
Ngưng Tích ngây người, chân mày nhíu chặt, đột nhiên nhớ đến việc hôm nay anh ta quả thật có nhận một cuộc điện thoại, chính vì chuyện này sao?
“Anh nghe ai nói?”
“Chuyện này, chỉ cần điều tra liền có thể điều tra được, như thế nào? Em không biết sao?” Huống Thiên Hựu hỏi.
Ngưng Tích: “…em chưa từng hỏi qua!”
“Bất kể như thế nào, anh đều khuyên em một câu, dưới tình huống không rõ, thì đừng trả giá bất kỳ điều gì!” anh nhìn cô nhắc nhở.
“Dù cho như vậy, cũng không có nghĩa, anh ấy ở bên em cũng vì tiền!” Ngưng Tích nói.
Huống Thiên Hựu vô cùng đồng ý gật đầu: “Nhưng công ty đang tổn thất như vậy, nhưng vẫn có thể cùng em đi đây đi đó, vậy thì có chút khó giải thích, bất kể như thế nào, anh chỉ nhắc nhở em một câu, còn như thế nào, em tự mình chú ý là được!” Huống Thiên Hựu nói, lời nói đến đây, cũng không muốn nói quá nhiều.
Ngưng Tích cũng không tiếp tục cùng Huống Thiên Hựu bàn luận quá sâu chuyện này, sau khi ăn cơm xong liền trờ về.
Khi đến dưới lầu chung cư,
Huống Thiên Hựu nhướng mày:
“Em sống ờ đây sao?”
Ngưng Tích gật đầu, sau đó bước xuống xe.
“Tầng mấy?”
“Tầng 12!”
Huống Thiên Hựu gật đầu: “Được rồi, lên nhà đi!”
“Được, anh đi đường cẩn