“Thật ra, anh vẫn luôn tìm kiếm một tình yêu lý tường, nhưng anh lại không biết rõ làm cách nào để yêu một người, cho đến khi em xuất hiện, giây phút ban đầu của em đã khiến anh rung động, hơn nữa càng ngày càng rung động, khiến cho anh càng hiểu rõ, bản thân mình muốn điều gì!”
Hạ Tử Hy đứng im, nghe những lời anh nói, đột nhiên trở nên im lặng mỉm cười.
“Cho nên, ngày hôm nay có thể cưới được em, không phải là phúc khí của em, mà là của anh, anh biết rằng trên thế giới này có
rất nhiều người so với anh càng thích hợp hơn với em, nhưng mà anh chỉ muốn em biết rằng, không có ai có thể yêu em hơn anh!”
“Hạ Từ Hy, anh xin thề với em, cả cuộc đời này, anh chỉ yêu một mình em, hôm nay dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, nếu như có một ngày anh cô phụ em, vậy thì cả đời này của anh đều phải cô độc một mình!” vừa dứt lời, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về phía Hạ Tử Hy, sau đó chậm rãi bước về phía cô.
“Em có tin tường anh không?”
Anh hỏi.
Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu: “Cả đời này của em cũng chỉ yêu một mình anh thôi Mục Cảnh Thiên…” cô nói.
Giây kế tiếp, bọn họ tiến lên ôm lấy nhau.
Mục cảnh Thiên sớm đã quên mất khi bản thân nói những lời này chính là chứng minh cho những kẻ đắc ý đứng bên cạnh, hiện tại anh hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc của bản thân.
Bốn phía không ngừng vang lên
tiếng vỗ tay, Mục Cảnh Thiên ôm lấy Hạ Tử Hy, thỏa mãn giống như ôm toàn bộ thế giới vào lòng.
An Nhược Mạn cùng Hạ Tử Dục đang đứng trên tầng hai, khi nhìn thấy tình cảnh này, đôi mắt không nhịn được đỏ ửng.
Cô đột nhiên hiểu rõ,