A Thuật nhìn Đô Đô: “Có thể mời em khiêu vũ một điệu được không?”
“Tất nhiên!” Đô Đô gật đầu, hai người bắt đầu bước vào sân khấu.
Còn Huống Thiên Hựu liền mời Khả Khả, Tiêu Ân cùng Mạc Thiệu Thần đứng một bên, vốn dĩ hai người bọn họ không muốn khiêu vũ, nhưng chỉ đành bất lực khi có người đến mời hai người bọn họ, cũng không tiện từ chối nên đành đồng ý.
Từng đôi từng cặp bắt đầu khiêu
vũ.
Lúc này, An Nhược Mạn liền nhìn sang Hạ Tử Dục: “A Dục, chúng ta cũng khiêu vũ thôi!”
Hạ Tử Dục liếc mắt nhìn cô, gật đầu, hai người liền ôm lấy nhau bắt đầu điệu nhảy.
Lúc này ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi vào ban đêm, lúc này đây cũng là lần hai người dựa sát vào nhau như vậy.
Âm nhạc dần dần vang lên, Mục Cảnh Thiên ôm chặt lấy Hạ Tử Hy, liếc mắt nhìn những người
đang khiêu vũ bốn phía, khóe môi nhếch lên, cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt này: “Như thế nào? Có mệt không?”
“Có một chút!” Hạ Tử Hy nói, dù sao cũng đã hành hạ cả một ngày rồi, nói không mệt chính là chuyện không thể nào.
“Vậy, có muốn cùng anh rời khỏi đây?”
“Anh muốn đi đâu?” Hạ Tử Hy tiếp tục hỏi.
Còn Mục Cảnh Thiên nghiêng người dựa vào bên tai Hạ Tử Hy,
nhẹ nhàng nói hai chữ, “Tất nhiên là…đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng…”
Hạ Tử Hy đỏ bừng mặt: ‘Vậy thì em vẫn lựa chọn khiêu vũ!”
“Không có cơ hội!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền ôm lấy Hạ Tử Hy bước sang một bên khiêu vũ, chỉ sợ những phù dâu, phù rể ưa náo nhiệt kia sẽ phát hiện, lén lút muốn đưa Hạ Tử Hy đi trốn.
Anh đêm nay tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội náo động phòng.
Hạ Tử Hy nhìn anh: “Chúng ta lén lút