Hôm nay là ngày tựu trường và cũng là ngày khai giảng năm học mới tại học viện. Tôi dậy từ sớm chứ không ngủ nướng nữa.
Sinestrea dậy từ năm giờ ba mươi để chuẩn bị bữa sáng, giờ thì cũng đã sáu giờ mười lăm rồi. Tôi xuống nhà vệ sinh cá nhân xong thì ngồi vào bàn. Bữa sáng hôm nay là bánh mì ốp la.
- Trông ngon quá!
- Cảm ơn, ăn đi. - Sinestrea cười rồi ngồi xuống bàn.
Bữa sáng hôm nay khá nhẹ nhàng, tôi và cô ấy vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Cả hai ăn xong thì nhanh chóng thay quần áo để còn đến trường. Sinestrea vẫn mặc một bộ đồ mà theo tôi thấy cứ như mặc định vậy: một cái đầm trắng cùng với chiếc nơ lớn màu đỏ trên đầu. Bản thân tôi thì mặc bộ đồng phục của trường Nguyễn Đình Chiểu - nơi mà tôi đang theo học ở Trái Đất.
Vì trường gần nên cả hai đi bộ, vừa đi vừa nói chuyên với nhau. Mang balo trên vai, tôi hỏi:
- Chị này, bộ học viện không có đồng phục hả?
- Phải, muốn mặc gì cũng được nhưng phải đàng hoàng, tránh vi phạm thuần phong mĩ tục.
- Lumica cũng nói y như vậy với em.
Sinestrea lại hỏi tôi:
- Nhóc mang cái gì trong balo vậy?
- Tập vở ấy mà.
- Hôm nay mới ngày đầu khai giảng, nhóc mang theo chi?
Tôi cười:
- Em chỉ mang theo quyển tập với cây bút thôi, nhỡ có ghi chép gì thì ghi.
Hôm nay trường khá đông đúc, ai nấy đều xa lạ nên tôi có cảm giác khá là lạc lõng. Sinestrea kéo áo tôi:
- Đi theo chị nè.
- Vâng. - Tôi chạy theo cô ấy. Cả hai lên tầng trên. Lớp 11Đ đây rồi. Lần này tôi mới được nhìn rõ quang cảnh trong lớp, không có gì là quá đặc biệt, thậm chí là bình thường bởi lớp giống như ở Trái Đất mà thôi.
Đám bạn của tôi đã có mặt đầy đủ, thằng Hải ngồi ở bàn đàu dãy thứ ba tính từ bên trong tính ra, thằng Nam cũng ngồi bàn đầu nhưng ở dãy số hai. Namz ngồi ở dãy một bàn thứ hai. Nam gọi:
- Ê, ngồi chung với tao nè.
- OK! - Tôi ngồi xuống cạnh nó. Sinestrea mím môi rồi ngồi đằng sau tôi. Tôi đoán cô ấy muốn ngồi chung với tôi hơn.
Giờ tôi mới để ý là mấy đứa bạn Trái Đất của tôi, đứa nào cũng mặc đồ đi học ở trường của nó. Thằng Nam có đôi chút khác biệt khi không có phù hiệu, có lẽ là đồ mới may.
Trong lớp còn có Allain, Zata, Keera, ba người họ ngồi gần bàn của tôi. Ngó nghiêng xung quanh, chợt tôi nhìn thấy một cô gái mặc đồ màu đỏ liền hỏi:
- Chị Sinestrea, chị biết cô ấy là ai không?
- Dextra, bạn của chị đấy.
- Thế sao chị không qua bên đó ngồi?
Cô ấy cười:
- Biết rồi còn hỏi.
- Sướng nha mày! - Nam vỗ vai tôi làm tôi cười ngượng.
Ngay đó thì Loble bước vào lớp, cô ấy chọn bàn đầu ngay chỗ bàn giáo viên. Tôi thấy khá thắc mắc khi chỗ đó ít ai muốn chọn, thường thì nơi đó được xem là tử địa với đám học sinh. Nhưng chỉ có tôi để ý chứ đám kia chẳng ai thèm để ý cả.
Sinestrea chợt khều tôi:
- Vậy là bốn người nữ trong lớp đều có mặt hết rồi đấy.
- Thì sao?
- Không có gì đâu.
Lại có một người nữa vào lớp, vừa nhìn thấy tôi đã sửng sốt khi đó là Linik bởi đôi tai cáo không lẫn vào đâu được nhưng cậu ta lại đính một bông hoa màu vàng trên mái tóc dài màu bạch kim (tôi đoán là tóc giả). Cậu ta còn mặc một đầm chân váy ngắn bằng ren màu hồng. Cả đám ai nấy cũng chú ý đến Linik. Chỗ mà cậu ta chọn là dãy tư bàn trong cùng, tức là ngồi cạnh cửa sổ.
Hải thấy lạ liền hỏi chuyện:
- Ê ê ... phải Linik không vậy?
- Đúng là chế nè, có gì sao?
- Mặc đồ kì vậy ...
Linik tự hào khoe:
- Chế là người đồng tính mà, mặc đồ sao là việc của chế.
- What ... - Hải đơ mặt không biết nói sao. Linik lấy một chiếc gương cầm tay ra chải lại hai cái tai cùng với bộ tóc của mình.
Tôi nhìn có hơi kì kì nhưng không quá lạ bởi ở Trái Đất cũng từng có chuyện nam sinh mặc váy đi học. Điều làm tôi bận tâm nhất chính là việc không biết ai sẽ ngồi cạnh cậu ta. Câu trả lời có sau hai phút, đáp án là Kriknak. Nhìn thấy Linik, Kriknak không nói gì và ngồi xuống. Hải hỏi:
- Ê, ông có bị cong không vậy Kriknak?
- Cong gì, tui thẳng nha.
- Vậy sao ...
Kriknak vẫy ngón tay rồi bảo:
- Mẹ tui là bạn của bố Linik nên tui có chơi với cậu ta. Chuyện ai đó đồng tính là chuyện bình thường thôi mà.
Tôi đứng dậy tiến tới chỗ Kriknak:
- Ê, ba má của ngươi khỏe không, Kriknak?
- Bố tui hả, bố tui khỏe như trâu ấy. Còn mẹ tui thì ... cũng lâu chưa gặp, chắc vẫn khỏe.
- Vậy tan học tụi mình đi thăm Krixi đi.
Kriknak gật đầu:
- Nhất trí!
- Tao đi nữa! - Hải lên tiếng.
RENG, tiếng chuông khiến tôi giật mình. À đúng rồi, quên mất hôm nay khai giảng. Giờ thì chắc người ta đã xếp ghế ra và chuẩn bị làm lễ khai giảng rồi.
Ngay lúc này một thanh niên hớt hải chạy vào, đó là Minh. Chắc là cậu ta đi trễ. Quẳng đại cái cặp lên bàn, nó chạy vụt đi. Tôi ngạc nhiên:
- Làm gì mà gấp dữ